Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:25:13
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn chuyển hướng sang Tần Trung, : “Tần hộ vệ, nếu ngươi tin tưởng thì hãy giao A Dao cho , dám hứa hẹn nhất định sẽ bảo vệ nàng chu nhưng sẽ dốc hết lực, chắn ở phía nàng.”

Hắn mặt hai , văn chất nho nhã nhưng vô cùng kiên định. Tần Trung do dự chốc lát, về phía Tần Tu Dao.

Tần Tu Dao lắc đầu, : “Đa tạ lòng của , nhưng thể liên lụy đến … Hơn nữa còn nghĩ biện pháp cứu tẩu tẩu .”

Tần Trung suy nghĩ một chút, : “Tứ tiểu thư, cảm thấy Mạc đại nhân đúng, nếu theo ngài thì ít nhất vẫn còn an , về phía phu nhân, sẽ tìm cách cứu, nếu thật sự cần tương trợ, sẽ tìm các , ? Các mau , về phủ thăm dò thực hư thế nào.”

Tần Tu Dao còn gì đó nhưng Mạc Lâm kéo tay nàng lên, : “Nghe lời, nàng xảy chuyện gì mới là sự hỗ trợ lớn nhất.”

Tần Tu Dao cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ thể gật đầu. Tiễn Tần Tu Dao , Tần Trung yên lặng vòng qua cửa phủ Trấn Quốc tướng quân. Hắn thừa dịp để ý mà trèo lên tường, kiểm tra động tĩnh trong phủ….

……

Lưu Thư Mặc và Đường Nguyễn Nguyễn cùng một xe, chằm chằm nàng chớp mắt, thấy Đường Nguyễn Nguyễn chút tức giận. Nàng lạnh lùng : “Lưu đại nhân, nếu lo lắng sẽ chạy trốn, cũng cần như .”

Nàng thể chạy và cũng ý định chạy. Lưu Thư Mặc tức giận, : “Ta ở trong lòng nàng, chính là một như ?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Không.” Nàng sang về phía Lưu Thư Mặc: “Trong lòng , ngươi.”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc cứng đờ, dần dần trở nên trắng bệch. Hắn cam lòng, cảm thấy vô cùng bất bình, từng cho rằng nàng tức giận với nên mới lạnh lùng nhàn nhạt như nhưng hiện giờ xem đúng là hai họ thật sự xa cách. Hắn nhịn nữa, nắm lấy tay nàng, : “Nàng nhất thiết chọc giận như ? Sau khi chúng chia ly, mỗi ngày đều nhớ nàng, ngày nào buông xuống, nhưng nàng quên ! Dựa cái gì, dựa cái gì!”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt bất cũng cảm thấy lo lắng, sợ chuyện gì khác thường nên cũng bình tĩnh vài phần, : “Lưu đại nhân, quả thật chúng nghĩa tình thanh mai trúc mã, nhưng tất cả qua, vốn chúng thể trở thành bằng hữu nhưng ngươi phân biệt bừa bãi, ở triều đình còn đổ oan cho phu quân , giúp phụ ngươi tàn sát trung thần, điều trái với luân thường đạo lý, thật sự dám đồng ý.”

Lưu Thư Mặc cắn chặt môi, tức giận đến nên lời. Đường Nguyễn Nguyễn , : “Hôm nay, cầu ngươi thả , ngươi cũng . Chỉ là hy vọng ngươi bắt thì liên lụy đến khác, ngươi hãy giữ một chút kỷ niệm , còn cũng cố gắng giữ một chút tín nhiệm từ đáy lòng đối với ngươi, ?”

Nàng , mắt hạnh long lanh nhưng còn hình ảnh phản chiếu của nữa. Sắc mặt Lưu Thư Mặc khó coi đến cực điểm. Một lúc lâu , mới thấp giọng một chữ: “Được.”

……..

Mạc Lâm dẫn Tần Tu Dao trở Mạc phủ. Dọc theo đường nàng đều mất hồn mất vía, mày tú nhíu chặt.

“Công tử, trở !” Mạc bá nghênh đón, thấy Tần Tu Dao theo phía thì giật .

“Tần tiểu thư?” Mạc bá cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tần Tu Dao nhàn nhạt , : “Mạc bá… Gần đây, thể quấy rầy Mạc phủ .”

Mạc bá rõ nguyên nhân, thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi: “Tần tiểu thư đến, quả thực là bồng tất sinh huy*! Tiểu nhân sẽ sắp xếp cho !”

Mạc Lâm dặn dò: “Chuyện Tần tiểu thư đến đây, thể để cho bất luận kẻ nào , ngươi an bài hai thỏa đáng chiếu cố nàng, nếu ai để lộ tin tức thì quyết buông tha.”

Mạc bá sửng sốt, lập tức nghiêm túc : “Vâng, công tử.”

Mạc bá vội vàng an bài.

Mạc Lâm đưa Tần Tu Dao đến phòng dành cho khách, phòng bố trí vô cùng tao nhã, cảnh trí thanh u, ngược thích hợp cho cô nương ở. Tần Tu Dao khẽ gật đầu với Mạc Lâm: “Mạc Lâm, đa tạ .”

Mạc Lâm an ủi: “Chỉ là chuyện nhỏ, cần để ở trong lòng.”

Hắn nhắc nhở một nữa: “Bây giờ, báo tin tức cho tướng quân, cũng nếu như mất liên lạc với ngài .”

Tần Tu Dao suy nghĩ một chút : “Cái khác , nhưng tẩu tẩu sẽ thư cho , mỗi ngày một phong thư.”

Mạc Lâm suy tư nhất thời, : “Nhà ở phương Bắc nhiều , bằng chúng cũng đưa tin tức qua đó, hiện giờ Tần phu nhân bắt, nhất định sẽ khống chế, khả năng truyền tin tức cho tướng quân.”

Tần Tu Dao gật đầu một cái, : “Vẫn là suy nghĩ chu đáo! Không giống như … Vừa gặp chuyện luống cuống tay chân.”

Từ nhỏ nàng che chở mà lớn lên, coi như là ba năm trong nhà xảy chuyện thì đều Tam ca bảo hộ bộ Trấn Quốc tướng quân phủ. Đây là đầu tiên nàng đối mặt với chuyện như , tẩu tẩu bắt, mẫu rời , nhà thể trở về… Nàng chỉ đơn giản là . Mạc Lâm thấy nàng cố nén thì : “A Dao.”

Tần Tu Dao ngước mắt lên , cố gắng : “Sao ?”

Mạc Lâm nhịn , nhỏ giọng : “Muốn thì nàng cứ …”

Tần Tu Dao xong lời , mũi chua xót, cúi đầu : “Ta .”

Mạc Lâm thở dài, : “Dù nàng cũng mới mười bảy tuổi… Sợ hãi là bình thường, ai nữ nhi của lão Trấn Quốc Công thể sợ hãi, thể đây?”

Giọng điệu của dịu dàng như thế, thoáng cái phá vỡ vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài của nàng. Tần Tu Dao băng ghế, hai vai khẽ run rẩy, nàng nức nở. Mạc Lâm cảm thấy đau lòng, kìm lòng đậu mà xuống bên cạnh nàng, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ sống lưng nàng. Mạc Lâm ôn nhu : “Khóc sẽ dễ chịu hơn một chút… Đừng sợ, sẽ ở với nàng.”

“Hai vị ca ca của đều ở bên ngoài lãnh binh đánh giặc, hiện giờ địch nhăm nhe đe doạ, bọn họ bắt tẩu tẩu thì tất nhiên sẽ bắt ca … Tại điều xảy ! Tần gia chúng phạm sai lầm gì, tại thể sống một cuộc sống an bình chứ!”

Nàng cực kỳ hận những dụng tâm khác, nếu ba năm Tả tướng vì tư lợi của thì phụ cùng đại ca sẽ chết, hiện giờ Hoàng Hậu là vì quyền thế mà đẩy bọn họ hiểm cảnh. Trung dũng thế gia, nhiều đời canh giữ giang sơn xã tắc, yên bá tính, nhưng vì thể một chút an ?

Trong lòng Tần Tu Dao khó chịu, nàng đến run rẩy. Mạc Lâm ôm nàng lòng, ôn nhu : “Đó đều là của bọn họ, nàng khổ sở như thế, chính là dùng của bọn họ để trừng phạt … Những gì chúng là phản kích , là đưa những đó bàn dân thiên hạ để đòi công đạo.”

Tần Tu Dao càng càng thương tâm, Mạc Lâm lẳng lặng ôm nàng, vỗ nhẹ lưng nàng kiên nhẫn trấn an.

“A Dao, tất cả đều , sẽ che chở nàng.”

Tần Tu Dao nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, khuôn mặt kiên định của Mạc Lâm. Trong lòng nàng thương tâm sinh một tia ngượng ngùng, lẩm bẩm : “Vì đối xử với như ?”

Mạc Lâm : “Bởi vì sở cầu.”

Tần Tu Dao sững sờ hỏi: “Cầu gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-231.html.]

Mạc Lâm nhếch môi: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

Tần Tu Dao nín , ngượng ngùng đẩy , nàng : “Huynh nên nhân cơ hội, giậu đổ bìm leo.”

Mạc Lâm thèm để ý, : “A Dao, cho một cơ hội, ?”

TBC

Tần Tu Dao đỏ mặt một cái, yên lặng gật đầu….

……

Hai ngày .

Chủ quân doanh Bắc Cương.

“Tướng quân, cũng Lục Hoàng tử Bắc Tề ý gì? Trong hai ngày qua, phái một kỵ binh đến để quấy rối biên giới của chúng . chờ điều binh đánh bọn họ thì chạy trốn, nháo đến mức mất cả hứng thú!”

Tần Dũng cúi đầu, vẻ mặt phiền não. Tần Tu Viễn liếc một cái, : “Thiếu kiên nhẫn như thế, như mới hợp với tâm ý của bọn .”

Tần Dũng cũng thu liễm vài phần tâm tình, nhíu mày : “Vậy rốt cuộc bọn họ là vì cái gì?”

Tần Tu Viễn trầm giọng: “Mỗi một đều vội vàng ứng chiến, là đánh nhỏ náo loạn, sẽ sinh lòng nôn nóng như ngươi.” Hắn với Tần Dũng: “Đợi đến khi các ngươi đuổi theo mệt mỏi khinh địch, thì bọn chúng nắm thời cơ dụ địch xâm nhập, đến lúc đó thể tạo binh phản công.”

Tần Dũng cũng cảm thấy tức giận, : “Vậy chúng bây giờ?”

Tần Tu Dật ở một bên trầm mặc lâu, đột nhiên mở miệng: “Hiện giờ Lục Hoàng tử thể kiêng nể gì kéo dài thời gian như , đơn giản là bởi vì còn đến thời, đời phỉ nhổ, cam lòng bó tay chịu trói.”

Tần Tu Viễn : “Không sai. Hiện giờ triều chính Tứ Hoàng tử Bắc Tề nắm giữ, Bắc Tề Vương tín nhiệm, chỉ thiếu một tờ chiếu thư phong Tứ Hoàng tử kế nhiệm. Bắc Tề Vương bệnh nặng, binh quyền ở trong tay Lục Hoàng tử, thu về , nếu tùy tiện lập Tứ Hoàng tử kế nhiệm, ngược dễ dàng chọc giận Lục Hoàng tử, cho nên hai vẫn giằng co.”

Tần Dũng mơ hồ : “Vậy rốt cuộc Lục Hoàng tử thế nào?”

Tần Tu Dật phân tích cho : “Nếu chúng đến, lẽ bọn họ sẽ xảy nội chiến, nhưng Tứ Hoàng tử binh quyền, khả năng sẽ thua.”

Tần Tu Viễn gật đầu, bổ sung: “ hôm nay chúng đến, Lục Hoàng tử chúng khả năng ủng hộ , rốt cuộc chúng tới nhân lúc cháy nhà cướp bóc, là tới trợ giúp Tứ Hoàng tử, cho nên cũng đang thăm dò chúng .”

Tần Dũng : “Vậy hiện giờ Tứ Hoàng tử chính là mấu chốt…”

Tần Tu Dật gật đầu, : “Không sai, chờ Tứ Hoàng tử chịu nổi nữa, chủ động tới tìm chúng , lúc về điều kiện ủng hộ lên vua.”

Tần Dũng cảm thán : “ chờ bao lâu… Thế nhưng, nếu hiện tại chúng chủ động lên điều kiện, cũng tình huống bên của Tứ Hoàng tử như thế nào, hiện tại vẫn bức đến tình cảnh , chừng còn thể thuận thế cắn ngược chúng một cái.”

Tần Tu Dật : “ , cho nên, thời cơ vô cùng quan trọng.”

Tần Tu Viễn cũng đang trầm tư. Lúc , bên ngoài trướng vang lên tiếng tí tách. Trời mưa nữa ?

Bắc Cương ít khi mưa, nhưng hai ngày nay luôn mưa nhỏ. thời tiết như , chim bồ câu đưa tin sẽ đến muộn.

“Tướng quân.”

Bên ngoài trướng giọng nữ nhân quen thuộc vang lên. Tần Tu Viễn : “Tần Dũng, ngươi ngoài .” Hắn thêm: “Hãy kiên nhẫn, bây giờ nên động thủ.”

Tần Dũng gật đầu điểm binh. Vương Vân Vọng một trang phục binh, vén màn trướng tiến , : “A Viễn, gặp .”

Tần Tu Viễn nghi hoặc: “Là ai?”

Vương Vân Vọng : “Người nọ ăn mặc theo lối thương nhân, đến từ nơi nào.”

Tần Tu Dật nhắc nhở: “Có thể là gian tế ?”

Tần Tu Viễn híp mắt : “Xem .”

Vương Vân Vọng đưa lên. Là một nam nhân trung niên, mặc một chiếc áo choàng, đầu đội một chiếc mũ của chưởng quầy đến mặt, chắp tay : “Thảo dân thỉnh an Đại tướng quân.”

Tần Tu Viễn hỏi: “Ngươi là ai?”

Nam tử trung niên : “Tiểu nhân phụng mệnh công tử nhà , đến đưa tin cho Tần đại tướng quân.”

Tần Tu Viễn cảm thấy nghi hoặc, hỏi: “Công tử nhà ngươi là ai?”

Nam nhân : “Nhà là Mạc gia ở Ích Châu.”

Dứt lời, nam tử xuất danh bài Mạc gia tượng trưng phận, đây là dấu hiệu mà thương nhân thế gia mới , bởi vì bọn họ kinh doanh khắp nơi, cho nên cũng cần xác nhận phận. Mạc gia chính là một trong tam đại gia tộc ở Ích Châu, giàu một vùng, thể ai . Chẳng lẽ lá thư , thật sự là Mạc Lâm đưa tới?

Tần Tu Viễn : “Trình lên xem.”

Nam nhân cung kính đưa bức thư lên, Tần Tu Viễn một cái, đó dần dần mở . Mới chốc lát, sắc mặt đột nhiên biến đổi!

Khi xong lá thư, khuôn mặt của tối sầm : “Khi nào?”

Nam nhân : “Từ Đế Đô truyền tin tức đến đây, nhanh nhất cũng hai ngày, vì thế lẽ ít nhất là hai ngày … ”

Tần Tu Dật hỏi: “Đã xảy chuyện gì?”

Vương Vân Vọng cũng cảm thấy tò mò. Tần Tu Viễn căng thẳng trong lòng, ngón tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm trong thịt. Hắn đau lòng : “Nguyễn Nguyễn, bắt cung…”

* Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…

Loading...