Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:36:57
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt của Ba Nhật Đạt sâu thẳm, bình tĩnh Tần Tu Viễn. Bỗng nhiên, khẽ một tiếng: “Tần đại tướng quân dựa cái gì mà cho rằng bổn vương nhất định sẽ hợp tác với ngươi?”

Ba Nhật Đạt thẳng Tần Tu Viễn : “Bổn vương chỉ cần cố gắng qua đêm nay, ngày mai viện binh sắp tới, đến lúc đó thể đánh một trận với Mạc Lặc, còn ngươi cản tay.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục : “Hoàng cung phong cấm, chỉ cần g.i.ế.c ngươi thì sẽ nào thể khỏi cung, báo tin cho Mạc Lặc.”

Theo phong tục Bắc Tề, Đế vương tương đương với thần thánh trong lòng dân chúng, mưu lược, ngoại hình, sức mạnh, tất cả đều mỹ”.

Mà Mạc Lặc mất một con mắt, ở trong lòng dân chúng còn phù hợp với vị trí Đế vương, đây cũng là một trong những nguyên nhân hiện giờ còn do dự, dám vọng động. Hắn lòng dân, nếu như chiếu thư truyền vị thì cũng chỉ thể dựa vũ lực tranh giành, đối với , như cũng sẽ là một hồi hao tổn nhỏ. Giằng co nhiều ngày, ai dám tùy tiện hành động . Tần Tu Viễn nhếch môi , : “Vì Đại vương còn lựa chọn nào khác.”

Ba Nhật Đạt: “Ý ngươi là ?”

Thần sắc Tần Tu Viễn nhàn nhạt: “Vì, mà Đại vương phái ngoài cầu viện giết.”

Ba Nhật Đạt lập tức đổi sắc mặt, hỏi: “Sao?” Hắn đột nhiên tức giận quát lớn: “Tần Tu Viễn! Ngươi sợ g.i.ế.c ngươi ?”

Tần Tu Viễn bình tĩnh : “Không sợ, bởi Đế vương mới của Bắc Tề, sẽ là một đời minh quân.”

Sắc mặt Ba Nhật Đạt sáng lên. Tần Tu Viễn thẳng Ba Nhật Đạt, : “Ta nhớ đại vương cũng từng về khát vọng hòa bình, hy vọng hai nước còn phân tranh. Nếu đại vương hợp tác với , sẽ cố gắng thuyết phục Hoàng đế Đại Minh, phái đặc sứ đến Bắc Tề, truyền thụ lễ nghi văn hóa, phương pháp canh tác, kinh doanh… Giúp đỡ dân Bắc Tề thoát khỏi tình trạng dựa du mục và cướp bóc để kiếm sống, thông qua những nỗ lực của riêng , để đạt sự phồn vinh hưng thịnh, an cư lạc nghiệp.”

Ba Nhật Đạt trầm giọng : “Bổn vương dựa cái gì mà tin tưởng ngươi?”

Tần Tu Viễn: “Chỉ dựa ngươi và giống , chúng quốc phú dân cường, trời yên biển lặng. Nếu Lục Hoàng tử đăng cơ, thì nhất định sẽ thực hiện dã tâm của , chỉ sợ khói lửa chiến tranh còn cháy thêm hai mươi năm nữa.”

Ba Nhật Đạt trầm mặc thật lâu, về phía đô thành bên ngoài. Đại bộ phận dân chúng ở nhà còn thắp nến, yếu ớt ấm áp, giống như điểm sáng bầu trời đêm tối đen như mực. Ánh mắt Tần Tu Viễn thâm trầm: “Người c.h.ế.t vì chiến loạn quá nhiều. Ngọn đèn dầu của bá tánh chiến hỏa thiêu đốt, gia viên đang hạnh phúc m.á.u tươi thấm đẫm, dân chúng di dời, tị nạn khắp nơi, đại vương đau lòng ?”

……

Trong chủ trướng của quân Tần gia, đèn đêm vẫn thắm sáng. Ngoài trướng gió lạnh gào thét, khí trong trướng cũng vô cùng ngưng trọng. Tần Tu Dật nghiêm chỉnh, nhíu mày suy tư. Vương Vân Vọng thỉnh thoảng bên ngoài trướng. Nàng buồn bã: “Tất cả đều là của .”

Tần Tu Dật ngẩng đầu nàng: “Đại tẩu?”

Vương Vân Vọng trầm giọng : “Ta quá tùy hứng, nếu ở Đế Đô thì gì cũng thể nghĩ biện pháp cứu Nguyễn Nguyễn, một chút võ công như còn bắt , lỡ như nghiêm hình tra tấn thì bây giờ?”

Sắc mặt Tần Tu Dật cũng lắm, nhưng vẫn an ủi : “Cho dù đại tẩu ở đó thì cũng vô ích, Hoàng Hậu bên đông thế mạnh, chừng sẽ bắt cả tẩu . May mà thông minh, sớm đưa mẫu cùng Thanh Hiên, Minh Hiên rời , bằng sẽ càng động.”

Nếu chuyện , bọn họ vốn thể chờ Tứ Hoàng tử cùng Lục Hoàng tử tranh giành mới tay, nhưng hôm nay chờ , ngoại trừ Đường Nguyễn Nguyễn thì Chi Tâm cũng ở Đế Đô, và Tần Tu Viễn như , thật sự là yên lòng. Cho nên Tần Tu Viễn mới đơn thương độc mã đến hoàng cung Bắc Tề, tìm Tứ Hoàng tử đàm phán. Vả đến chuyện thể đàm phán thành công , thủ vệ trong hoàng cung sâm nghiêm, thấy Tứ Hoàng tử, chỉ sợ là điều dễ dàng. Mắt thấy qua nửa đêm, Tần Tu Viễn trở về, Vương Vân Vọng cảm thấy thấp thỏm, nàng : “Nếu… Nếu trời sáng A Viễn còn trở về, chúng thật sự công thành ?”

Trước khi Tần Tu Viễn , dặn dò, nếu hừng đông còn trở về thì cho bọn họ trực tiếp công thành, nên cố kỵ sinh tử của . Sắc mặt Tần Tu Dật nặng nề, trầm mặc . Đèn đêm lập lờ, con đường phía thể nào rõ.

“Tướng quân trở !”

Tần Dũng ở ngoài trướng rống to một tiếng, Tần Tu Dật cũng đồng thời dậy, chạy ngoài. Chỉ thấy Tần Tu Viễn tựa Tần Dũng, sắc mặt tái nhợt, trán còn đổ đầy mồ hôi.

“Chuyện gì xảy ? Vào !” Vương Vân Vọng thấy bộ dáng của cũng hoảng sợ, vội vàng đỡ Tần Tu Viễn trong chủ trướng. Dựa ánh đèn mới thấy rõ lưng và bả vai Tần Tu Viễn trúng hai đao, m.á.u vẫn chảy xuống tay trái, hành y màu đen thấm ướt, tràn ngập mùi m.á.u tươi nồng đậm.

“Nhị ca.” Tần Tu Viễn, bắt lấy cánh tay Tần Tu Dật đang thấy vết thương cho , vội vàng : “Mau điểm binh.”

Tần Tu Dật : “Điểm binh? Không ? Chẳng lẽ…”

Tần Tu Viễn nhịn cơn đau nhức mà : “Không sai, Tứ Hoàng tử đáp ứng hợp tác với chúng , sẽ dụ Lục Hoàng tử gặp mặt đàm phán, mà bây giờ đóng quân ở ngoài thành, cách thung lũng xa, đến lúc đó Tứ Hoàng tử sẽ mở cửa Vô Nhân Cốc, để cho quân lính của chúng tiến lãnh thổ Bắc Tề, từ phía g.i.ế.c cho Lục Hoàng tử trở tay kịp.”

Vô Nhân Cốc?

Tần Tu Dật như sét đánh.

Tần Tu Viễn , thể suy yếu đến cực điểm, trầm giọng : “Nhị ca, lúc , chúng chẳng những chấm dứt chiến loạn Bắc Cương, còn g.i.ế.c Mạc Lặc, báo thù cho phụ trưởng!”

Sắc mặt kiên nghị, hai mắt cũng đỏ lên, Tần Tu Dật như truyền lực nhất thời cảm thấy nhiệt huyết sôi trào mà đáp: “Được! Chúng cùng bảo vệ sơn hà, báo thù rửa hận!”

……..

Trời tảng sáng, sương khói lượn lờ.

Phụ cận Vô Nhân Cốc quân tinh nhuệ của Lục Hoàng tử Mạc Lặc ở Bắc Tề, còn đang ngủ say. Lính canh chòi gác cũng cảm thấy buồn ngủ, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, mê mang về phía , dường như âm thanh vang lên ầm ầm, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ cũng phát hiện cái gì bất thường. đến thời gian uống một chén , thanh âm càng ngày càng gần, như móng sắt đang ùn ùn kéo đến. Vệ binh thật sự buồn bực, dường như tiếng vang truyền đến từ phía Vô Nhân Cốc, nhưng Vô Nhân Cốc thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, thể… Hắn hạ ý thức đầu thoáng qua… Không thì , thiếu chút nữa kinh hãi rơi cả tròng mắt!

Thiên quân vạn mã, nhanh như chớp đang rầm rầm chạy tới, bụi bặm xung quanh bốc lên, sóng to gió lớn. Trong lúc nhất thời, chân của vệ binh đó nhũn , run rẩy lấy kèn, mới cầm tù và* đặt gần bên miệng, kịp thổi vang một mũi tên b.ắ.n xuyên qua cổ họng!

Đám binh lính Bắc Tề buồn ngủ mắt nhắm m.ô.n.g lung, trận chiến dọa đến ruột gan đều vỡ , vội vàng dậy ứng chiến. Lục Hoàng tử binh gọi dậy thì tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc là nào? Lại dám đánh lén chúng !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-236.html.]

Thân binh sợ hãi rụt rè : “Là… Là quân Tần gia!”

Lục Hoàng tử Mạc Lặc kinh ngạc hét lớn: “Sao thể? Làm bọn chúng thể tiến Vô Nhân Cốc?”

Hắn vốn chuẩn cho trận chiến với Ba Nhật Đạt, nghĩ tới Ba Nhật Đạt mở rộng cửa lớn, dẫn quân Đại Minh tiến . Thân binh kinh hồn bạt vía : “Có lẽ Tứ Hoàng tử thông đồng với Đại Minh, hiện tại tấn công chúng ! Thưa điện hạ, chúng đây?”

Mạc Lặc đá một cước: “Làm ! Ta gì bây giờ? Ba Nhật Đạt điên dám hợp tác với Đại Minh!”

Hắn cầm trường kiếm vọt ngoài chủ trướng, bên ngoài quân doanh quân lính Tần gia c.h.é.m g.i.ế.c thảm hại, tiếng la hét thảm thiết dứt bên tai, m.á.u đỏ b.ắ.n khắp nơi, khu đóng quân thành điện tu la địa ngục của nhân gian. Mạc Lặc cầm thanh kiếm dài hét lên: “Các tướng sĩ lệnh, g.i.ế.c hết cho ! Ngũ mã phanh thây bọn chúng!”

Lời còn dứt, một mũi tên b.ắ.n trúng búi tóc của Mạc Lặc, bộ tóc dài nhất thời tán loạn, chật vật vô cùng lộn xộn, Mạc Lặc nhất thời hoảng sợ, ngước mắt lên về phía , bên trái một .

Nam tử mặc áo giáp màu bạc, ánh mặt trời lộ hàn quang uy nghiêm, tay áo bên của trống rỗng, tay trái cầm một chiếc nỏ chữ thập*, lạnh lùng Mạc Lặc. Mắt Mạc Lặc như sắp nứt : “Tần Tu Dật!”

Tần Tu Dật nỏ chữ thập trong tay , mỉm , : “Đã lâu khai cung, đúng là lạ tay.”

Mạc Lặc cầm trường kiếm chỉ về phía Tần Tu Dật, : “Lên! Lên g.i.ế.c cho ! Hắn từng là bại tướng của !”

Tần Tu Dật lạnh lùng liếc mắt một cái, : “Nỏ chữ thập của , tổng cộng năm mũi tên, phát đầu tiên tính là tặng cho ngươi.”

Mạc Lặc cảm thấy e ngại lui về phía : “Người ! Hộ tống! Hộ tống!”

binh bên cạnh còn tâm tư để ý tới ? Vương Vân Vọng mặc một giáp của binh lính Đại Minh, tay nàng cầm roi chín đốt, quất roi uy vũ sinh phong, đánh cho binh Mạc Lặc tìm răng đầy đất!

Tần Tu Dật chút để ý nâng nỏ chữ thập lên, nhắm ngay Mạc Lâm đang chạy trối chết, “Vút” một cái, b.ắ.n mũi tên thứ hai!

“A!” Đùi Mạc Lặc trúng tên, lảo đảo ngã xuống đất, đầu hung tợn chằm chằm Tần Tu Dật: “Tần Tu Dật! Ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”

Tần Tu Dật lạnh lùng : “Mũi tên b.ắ.n báo thù cho phụ .”

Lời còn dứt, nâng nỏ chữ thập lên, Mạc Lặc thấy thế vội vàng lên chạy, còn hai bước, thắt lưng trúng một mũi tên!

“A… Tần Tu Dật, ngươi là tên khốn nạn!”

“Đây là báo thù cho đại ca .”

Mạc Lặc hoảng sợ ngã sấp mặt đất, còn chạy trốn nhưng chỉ thể từng bước bò xa, vạt áo tán loạn, tóc dài che mặt, giống như chó trong nhà tang. Tần Tu Dật thể cho cơ hội chạy thoát ?

Hắn tiếp tục nâng nỏ lên: “Mũi tên , báo thù cho chính bản .”

Mũi tên thoáng cái ghim cánh tay Mạc Lặc mặt đất, giống như năm đó dùng vũ khí sắc bén cắm vai Tần Tu Dật, đóng đinh vách đá. Trong lòng Mạc Lặc tan tác, đau đớn lên tiếng: “Ta! Ta sai ! Ta sai! Ngươi thả … Thả !”

Tần Tu Dật giữ chặt nỏ trong tay, còn mũi tên cuối cùng, yên lặng nâng lên, : “Thả ngươi ? Quân Tần gia c.h.ế.t oan như , ngươi từng buông tha cho bọn họ ?”

Hắn lộ khí tức sát phạt, nương theo mũi tên bay , thoáng cái trúng tim Mạc Lặc!

Mạc Lặc cứng đờ, phun một ngụm máu, đó gục mặt xuống đất.

Tần Tu Dật từ từ buông nỏ chữ thập xuống, giờ khắc , rốt cục tảng đá lớn trong lòng cũng vỡ vụn, khúc mắc ba năm cũng tháo xuống. Vương Vân Vọng Mạc Lặc ngã xuống đất, trong nụ của nàng như sắp , sát khí càng sâu, đánh binh sĩ Bắc Tề tan tác, hết đến khác. Tần Tu Dật và Vương Vân Vọng ở gần chủ trướng tấn công Mạc Lặc, Tần Tu Viễn thì dẫn nhiều nhân mã khai chiến với tinh nhuệ Bắc Tề ở chiến trường chính diện, giờ phút cũng g.i.ế.c sạch.

Tần Tu Viễn mặc áo giáp màu vàng, một một ngựa, chói mắt rực rỡ, đến đây hội ngộ cùng Tần Tu Dật. Tần Tu Viễn cao giọng : “Mạc Lặc bỏ , các ngươi nhanh chóng buông binh khí xuống, đầu hàng giết!”

Trong lúc nhất thời, tướng sĩ Bắc Tề tan rã, bao lâu bẻ gãy đao tiễn, bó tay chịu trói. Tần Tu Viễn bên cạnh Tần Tu Dật, : “Hiệu quả của nỏ chữ thập như thế nào?”

Tần Tu Dật : “Rất , đa tạ Tam .”

Từ khi tái nhập quân doanh, Tần Tu Viễn đưa nỏ chữ thập cho , tầm b.ắ.n xa, hơn nữa thể thao tác chỉ bằng một tay. Có nó, Tần Tu Dật mới thực sự cảm thấy thể trở chiến trường, gánh vác trọng trách hộ quốc của trung dũng thế gia. Huynh hai sừng sững trong Vô Nhân Cốc, khe núi thấy bộ chiến cuộc, tất cả đều nắm giữ trong tay……

……

Đế Đô.

Trong tẩm điện xa hoa lộng lẫy, Mẫn Thành Đế long sàng, ánh mắt nhắm hờ, cả nhúc nhích. Sắc mặt đờ đẫn, như si như ngốc, tựa như chút tức giận nào. Văn Hoàng Hậu mặc phượng bào hoa quý dài quét đất, thản nhiên đến gần , yên lặng ở bên giường, ánh mắt nàng mê ly.

Nàng nâng ngón tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Mẫn Thành Đế lẩm bẩm: “Ngươi xem ngươi xem, nếu bình thường cũng thể ở bên như thì bao… Ta cũng sẽ cho ngươi uống mê dược.”

Mẫn Thành Đế bất kỳ phản ứng gì. Văn Hoàng Hậu : “Nhiều năm như , nữ nhân đê tiện Ninh quý phi , phía hồ ly Thấm tần… Sao ngươi thử lấy một ? Tại ngươi lạnh lùng với như ! Ta là Hoàng Hậu, là chính thê của ngươi! Vậy mà ngươi vứt bỏ !”

Nàng quên cả việc xưng là “bổn cung”, ván cờ trong lòng nàng đánh đến cuối cùng, nắm trong tay phần thắng. Nhiều năm ủy khuất cùng ẩn nhẫn như , rốt cục cũng thể phát tiết.

TBC

“Không ngươi thích các nàng ? Bây giờ ngươi bệnh thành như , một nào thể đến cứu ngươi ? Ha ha… Ta sẽ cho ngươi vài chuyện, Ninh quý phi yêu quý của ngươi, là hại chết, , bất ngờ lắm đúng ?” Nàng lớn, dường như hài lòng với kiệt tác của . Văn Hoàng Hậu trong chốc lát, nàng giật Mẫn Thành Đế, lẩm bẩm : “Ngươi xem , cuối cùng vẫn là ở bên cạnh ngươi, ngươi nguyện ý cũng , cũng . Ta sẽ g.i.ế.c ngươi, ngươi thấy mỗi ngày! Sống bằng chết, bên sớm chiều!”

Loading...