Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:37:01
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn sang Mẫn Nguyên Uyển, phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch, chắc hẳn là cũng lời . Một cung nữ : “Nghe đêm nay ngay cả Đường Các Lão cũng bắt cung! Ngày mai nhất định là một vở kịch để xem.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, phụ nàng cũng bắt, mẫu thế nào?

Nàng suy nghĩ một lát, trong lòng nảy một kế. Nàng lặng yên tới phía Mẫn Nguyên Uyển thì thầm vài câu…

Qua nửa canh giờ, dường như cung nữ bên ngoài cảm thấy mệt mỏi, một trong đó : “Ta ngủ một lát, nửa đêm sẽ đến đổi cho ngươi.”

Thời khắc Đường Nguyễn Nguyễn chờ chính là lúc , đợi nọ xa, nàng đột nhiên bật : “Công chúa! Công chúa, tỉnh dậy !”

Cung nữ bên ngoài nghi hoặc dậy, ngoài cửa hỏi: “Ngươi ồn cái gì? Đã xảy chuyện gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn rơi nước mắt: “Cô nương, ngươi xem ! Công chúa đột nhiên ngất xỉu!”

Cung nữ kiên nhẫn : “Xỉu thì xỉu, dù ngày mai… Thôi, nhiều với ngươi nữa.”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Cho dù ngày mai Hoàng Hậu g.i.ế.c công chúa, nàng cũng sẽ g.i.ế.c ! Phụ là trọng thần đương triều, Hoàng Hậu còn dựa phụ để tiến cử lập Thái Tử mới. Nếu ngươi dám bất kính với , lúc thoát ngoài sẽ bỏ qua cho ngươi! Còn mau đến giúp!”

Hiển nhiên là cung nữ hù dọa, tình nguyện mà mở khóa, đẩy cửa tiến . Bây giờ hơn nửa đêm mà trong phòng hề thắp đèn, nên cung nữ tỏ vẻ mặt phiền não : “Công chúa ?… A!”

Đường Nguyễn Nguyễn đập giá đèn cung nữ khiến nàng ngất xỉu!

Nàng cởi y phục của cung nữ xuống, mặc lên . Sau đó lục soát chìa khóa của nàng đểlấy , một tay kéo Mẫn Nguyên Uyển lên khỏi phòng ngủ.

“Thái Tử điện hạ ở cách vách?” Đường Nguyễn Nguyễn sang phòng bên cạnh. Mẫn Nguyên Uyển chỉ một cánh cửa bên cạnh : “Ngay tại đây!”

May mà bọn họ đều nhốt ở một chỗ mà chỉ một nha canh giữ, nếu nhiều trông coi thì chắc chắn cơ hội chạy trốn. Đường Nguyễn Nguyễn dùng chìa khóa mở cửa, hai nội điện…

“Thái Tử điện hạ!” Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng gọi. Giờ phút Thái Tử Mẫn Nguyên Lang cũng tâm tư để ngủ, nên âm thanh của nàng cho kinh hãi. Hắn nương theo ánh trăng thì phát hiện là tướng quân phu nhân!

Trên mặt mơ hồ kích động: “Sao Tần phu nhân ở đây? Ngũ !”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Không thời gian để giải thích nhiều như … Bên ngoài lãnh cung khắp nơi đều là , Thái Tử điện hạ đường như thế nào ? Ta tới ngự thiện phòng!”

Thái Tử vô cùng nghi hoặc hỏi: “Vì ngự thiện phòng?”

Đường Nguyễn Nguyễn giải thích: “Ngươi đến bình minh, Hoàng Hậu và Lưu Thực lên triều phát động chuyện lập Thái Tử mới ?”

Sắc mặt Thái Tử khó coi, gật đầu: “Biết.”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Hiện giờ phụ cũng bắt cung. Dựa theo lệ thường, khi Hoàng thượng hôn mê, nếu Lưu Thực và phụ cùng đề nghị thì thể khiến cho các đại thần nghị sự về vị trí Thái Tử một nữa. Cũng Hoàng Hậu mua chuộc bao nhiêu , nên chỉ cần khởi động nghị sự, Thái Tử điện hạ và chúng đều sẽ gặp nguy hiểm! Vì , thêm một chút đồ đồ ăn… Để cho Lưu Thực thể lên triều, thì thể kéo dài vài ngày!”

Nàng tin tưởng Tần Tu Viễn nhất định sẽ nhanh chóng trở về. Thái Tử hiểu ý của nàng, nhíu mày : “ bây giờ thủ vệ trong cung vô cùng nghiêm ngặt, ngươi tìm thuốc như thế nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Không cần thuốc, chỉ cần xoài là .”

Tuy rằng Thái Tử cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn tín nhiệm gật gật đầu. Hắn thấp giọng : “Ta phía lãnh cung một cái động, thể ngoài…”

Đường Nguyễn Nguyễn trịnh trọng : “Được, tìm cách trộn ngự thiện phòng… Thái Tử điện hạ, Ngũ công chúa giao cho , các ngươi nhất định tìm chỗ trốn , thể bắt nữa… Tướng quân, nhất định sẽ trở về cứu chúng !”

Trên mặt Thái Tử hiện vẻ lo lắng, nhưng cũng dấy lên một tia hy vọng, nặng nề gật đầu.

…….

Đêm tối yên tĩnh.

Sương mù bao phủ cả ngọn núi. Có một đội nhân mã từ Bắc xuống Nam, kiên trì ngày đêm mà đến, bỏ đại quân chủ lực Tần gia phía .

“A Viễn!” Vương Vân Vọng cưỡi ngựa, hô to: “Dừng ! Vết thương của còn lành, hai ngày hai đêm nghỉ ngơi , sống nữa !”

Tần Tu Viễn căng mặt, trầm mặc . Hắn hận, hận bản thể nhanh hơn một chút! Chạy đến bên cạnh Nguyễn Nguyễn!

Tần Tu Viễn giơ roi lên, hung hăng quất chiến mã!

Xung quanh gió thổi mạnh, áo choàng tung bay……

Đồng thời lúc trong phủ Học sĩ, Đường phu nhân đến mệt nhoài mà . Đường Doanh Doanh trở về phòng, yên lặng bên giường, bất lực ôm lấy đầu gối .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-238.html.]

Nàng nghĩ đến bên ngoài tầng tầng binh lính đóng quân thì sinh tuyệt vọng… Trời sáng lên triều, cũng phụ bên … Có xảy chuyện gì ?

Trong lòng nàng vô cùng thấp thỏm, một tiếng gọi nhỏ: “Doanh Doanh…”

Đường Doanh Doanh hoảng sợ, đột nhiên đầu thì phát hiện trốn trong phòng nàng. Nàng lập tức lên, giống như lâm đại địch tới: “Ai?”

Người mặc hành y màu đen, dáng gầy gò, mặt mày ôn nhuận. Hắn đưa tay kéo tấm chắn phía , lộ khuôn mặt như ngọc, mỉm : “Đừng sợ, là .”

Nàng ngạc nhiên: “Lưu Thư Nhiễm?”

Sau đó lập tức che miệng , trong lòng đột nhiên sinh chút kinh hỉ khó hiểu.

TBC

“Huynh, ở đây?” Đường Doanh Doanh nhất thời lắp bắp. Lưu Thư Nhiễm khẽ thở dài một : “Đến hùng cứu mỹ nhân.”

Tâm tình vốn lo lắng của Đường Doanh Doanh phá vỡ, nàng giật trừng mắt, : “Huynh đến cứu ?”

Lưu Thư Nhiễm nhướng mày: “Không thì ? Tuy rằng võ công của giỏi, nhưng trèo tường vẫn vấn đề gì, an bài ở bên ngoài tiếp ứng, nàng yên tâm !”

Trong lời đùa cợt của vài phần nghiêm túc, ngữ khí khiến xong nhịn . Đường Doanh Doanh phục hồi tinh thần, : “Ta, thể .” Nàng thấp giọng: “Nếu , chừng Lưu Thư Mặc sẽ giận chó đánh mèo đến mẫu của …”

Lưu Thư Nhiễm sửng sốt, : “Từ khi nào mà nàng học cách suy nghĩ cho khác ?”

Đường Doanh Doanh liếc mắt một cái, hung dữ: “Sao? Ai cần quản?”

Lưu Thư Nhiễm bất đắc dĩ, : “Được, , , dẫn nàng ngoài , đó nghĩ biện pháp cứu mẫu của nàng, chúng nhanh một chút, đừng để phát hiện!”

Dứt lời, đến kéo tay Đường Doanh Doanh. Tay chạm nhẹ nàng, tim Đường Doanh Doanh dường như đập nhanh hơn một chút, đây… Sao đây cảm giác như ?

“Ơ?” Lưu Thư Nhiễm bất giác lên tiếng, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, đột nhiên nâng lên, tập trung

“Doanh Doanh, cái vòng nàng vẫn còn đeo ?” Giọng điệu của Lưu Thư Nhiễm vô cùng kinh hỉ, khi , đeo vòng tay của mẫu lên tay Đường Doanh Doanh, ngờ nàng vẫn đeo. Sắc mặt Đường Doanh Doanh cứng đờ, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, nàng lắp bắp : “Ta… Ta vòng đến từ ! Dù tỉnh thấy nó, nên quên tháo…”

Ý mặt Lưu Thư Nhiễm càng đậm: “Quên tháo càng , nhất là đeo cả đời!”

Mặt Đường Doanh Doanh đỏ lên, nàng mắng , Lưu Thư Nhiễm nhanh tay lẹ mắt mà đưa tay ôm lấy nàng, mở cửa sổ ……

……

Hiện giờ ngoài phủ Học sĩ phủ cũng khá hơn bao nhiêu. Ngôn phu nhân lo lắng Ngôn Chi Tâm, : “Hiện giờ Đế Đô đại loạn, phụ con cũng đoạt quyền hành, nhàn phú ở nhà… Không bên ngoài đổi gì … Chi Tâm, con ?”

Bàn tay mảnh khảnh của Ngôn Chi Tâm thành thạo thêu vải, thản nhiên : “Dạ.”

Trên tay nàng cầm một cái áo hỉ đỏ thẫm. Lúc nàng xem nhiều cửa hàng, nhưng cũng tìm bộ nào hợp ý, nên quyết định tự may. Nàng tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ hỉ phục cho Tần Tu Dật, mà hỷ phục của nàng cũng sắp thành. Ngôn phu nhân thấy nàng nghiêm túc như thế, trong lòng đành lòng, nhưng vẫn nhắc nhở: “Chi Tâm… Nếu Đế Đô xảy chuyện, chừng… Họ sẽ .”

Nếu Hoàng Hậu thật sự đổi Thái Tử thành công, thì chẳng khác nào chính thức nắm giữ triều chính… Chỉ cần một tờ chiếu thư là thể lật đổ bộ quân Tần gia biến thành phản tặc. Mà ngày thành sắp tới của nàng, xem còn thực hiện tan vỡ. Ngôn Chi Tâm cũng ngẩng đầu lên, thấp giọng : “Không. A Dật sẽ trở về.”

Ngôn phu nhân thấy nàng chắc chắn như thế, đau lòng cho nữ nhi, lo lắng tình thế bên ngoài: “ mà…”

Ngôn Chi Tâm cúi đầu, cắn đứt sợi chỉ cuối cùng. Đôi mắt xinh của nàng yên tĩnh như nước: “Không nhưng nhị gì hết… Mẫu , áo hỉ của con xong, chờ trở về, chúng con sẽ thành .”

……

Đêm nay thật dài. Vị tướng quân trẻ tuổi giục ngựa phi nhanh, một đường chạy về với cô nương mà ngày đêm mong nhớ.

Lang quân thanh nhuận như ngọc, che chở thanh mai trúc mã của , vượt đêm khỏi thành.

Nữ tử mặc hỉ phục chờ gả, tâm ý chờ lang quân của nàng trở về.

Trong tuyệt vọng ôm hy vọng, trong bóng tối hy vọng bình minh. Rốt cục, màu đen của màn đêm cũng dần dần biến mất, sắc trời cũng sáng lên.

….

Trong hoàng cung nguy nga, các ti dần dần thức tỉnh.

Ngự Thiện phòng mũi chịu sào. Hôm nay quản sự của ngự thiện phòng đặc biệt đến sớm, mặt chút đổi : “Hôm nay cho phép bất cứ sơ hở nào! Nhanh chóng đưa bữa sáng tới Dực Trì cung !”

Tiểu cung nữ phụ trách đưa bữa sợ tới mức run lên, vội vàng lấy hộp thức ăn. Mọi bắt đầu bận rộn.

Mấy ngày gần đây ở Dực Trì cung ngoại trừ chuẩn bữa sáng cho Hoàng Hậu và các Hoàng tử, còn chuẩn thêm một phần, về phần cho ai… Không ai dám hỏi. Tiểu cung nữ nhanh nhẹn thu thập các loại thực phẩm như cháo, dưa vàng, bánh bao nhỏ, bánh ngô, tính toán rời khỏi ngự thiện phòng. Lúc , ở bên cạnh nàng, đột nhiên một cung nữ xa lạ xinh tiến gần, nàng thấp giọng : “Vị , phát hiện cháo vấn đề.”

Loading...