Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 239: Kết

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:37:03
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt tiểu cung nữ khẽ biến, thấp giọng hỏi: “Có vấn đề gì ?”

Cung nữ xinh : “Ta thấy bên trong một sợi tóc… đây cũng là việc của , dám nhúng tay .”

Tiểu cung nữ vội vàng mở , quả nhiên bát cháo một sợi tóc. Nàng sợ tới mức hít một lạnh, nhỏ giọng : “Cũng may là ngươi nhắc nhở ! Bằng chỉ sợ mạng nhỏ giữ .”

Cung nữ xinh mỉm , : “Cũng may là phát hiện kịp thời, mau đổi bát khác !”

Dứt lời, nàng săn sóc đưa một bát cháo mới cho tiểu cung nữ. Tiểu cung nữ vô cùng cẩn thận, mở nắp , nàng ngửi ngửi, cảm thấy bát cháo với bát cháo lúc khác gì nên : “Đa tạ ngươi! Ngươi là mới ?”

Cung nữ xinh gật gật đầu: “Ừm… Đi thôi, phạt.”

Tiểu cung nữ vội vàng , nhưng ngay đó cũng thấy cung nữ xinh .

Tiểu cung nữ nhanh chóng mang đồ đến Dực Trì cung. Ngự thiện phòng đưa bữa sáng tới, tất nhiên là do Đại cung nữ Vân Mai của Dực Trì cung phụ trách bày thức ăn.

Vân Mai đặt cháo lên bàn, đó thì thấy Hoàng Hậu thản nhiên tới.

Sáng sớm hôm nay, Lưu Thực cung. Hiện giờ nắm bộ quyền lực, nên cũng lười để ý tới ánh mắt khác, trực tiếp Dực Trì cung gặp Hoàng Hậu.

“Đường Các Lão bên … Tất cả sắp xếp chứ?” thần sắc Văn Hoàng Hậu lạnh nhạt ăn bữa sáng, lên tiếng hỏi. Lưu Thực nàng, : “Yên tâm, đêm qua đón cung, thê tử và nữ nhi của vẫn còn ở trong tay chúng , nàng chớ lo lắng.”

Văn Hoàng Hậu yên lòng “Ừm” một tiếng. Lưu Thực thấy dường như nàng vui vẻ như trong tưởng tượng, dừng , : “Uyên nhi, ?”

Văn Hoàng Hậu liếc một cái, : “Ta đang suy nghĩ chuyện của Nguyên Khải… Dù cũng là con của , nếu lập Nguyên Mạnh, Nguyên Khải như thế nào?”

Tuy rằng nàng thích nhi tử , nhưng dù cũng là cốt nhục ruột thịt, dù cũng nghĩ một an bài thỏa đáng mới đúng. Lưu Thực như : “ cũng là nhi tử của Mẫn Thành Đế.”

Sắc mặt Văn Hoàng Hậu khẽ biến, : “Cũng sai… Thôi, chỉ cần chuyện thì cứ tùy .”

Lưu Thực gật đầu, một nữa cầm lấy muỗng lên nhưng khẩu vị gì. Văn Hoàng Hậu chú ý đến sự đổi của , : “Có chuyện gì với ngươi ?”

Lưu Thực nhạt: “Không ăn.”

TBC

Hôm nay sẽ chuyện lớn xảy nên tâm tư dùng bữa, đây cũng là điều bình thường. Văn Hoàng Hậu cố tỏ một bộ dáng săn sóc, đưa cháo đến mặt , : “Cháo hôm nay nấy hợp tâm ý của , trong mềm mại một ít hương vị thanh ngọt, cũng nấu như thế nào, ngươi nếm thử xem?”

Lưu Thực thấy trong bát ngọc trắng óng ánh mắt, cháo thơm ngon, thoạt nhẵn nhụi mềm mại, còn đặc sền sệt, hẳn là ngon, qua cảm thấy thử.

…..

Cửa cung mở , bách quan lên triều.

Trên ngai vàng kim long vân mây cao vút, tuy rằng trống rỗng như , nhưng bách quan ở phía vẫn vô cùng nghiêm túc, dám lỗ mãng.

Hoàng Hậu mặc phượng bào dài , vô cùng hoa quý.

Nàng cung nữ nâng từ phía Long Tọa mà đến, tư thái ưu nhã từng bước về phía ngọc tọa bên cạnh. Rèm châu rũ xuống, lạch cạch rung động, cho quần thần thấp thỏm…

“Sao hôm nay Hoàng Hậu nương nương tới đây?”

“Sợ là biến…”

“Để xem ý của Tả tướng như thế nào…”

Đường Các Lão đầu bách quan, khẽ nâng cằm, chút kiêng dè về phía Hoàng Hậu. Trong lòng Hoàng Hậu rùng , nhưng mặt vẻ trấn định. Nàng nháy mắt hiệu với Lưu Thực, Lưu Thực lập tức hiểu ý.

Chỉ thấy Lưu Thực mặc quan phục màu đỏ thẫm, ngẩng đầu chằm chằm Long Tọa trống rỗng trong chốc lát, trầm giọng : “Hoàng Hậu nương nương, vi thần việc khởi tấu.”

Giọng nữ nhân lạnh lùng vang lên: “Tả tướng, mời ”.

Mặt Đường Các Lão nhăn , bất giác nắm chặt đoản đao trong tay áo, cách Lưu Thực một ngắn… Đợi lát nữa nếu cho tiến lên, thì sẽ nhân cơ hội , một đao kết liễu !

Lưu Thực tiếp tục : “Hiện nay thiên tử mang bệnh, thần dân đều lo lắng, vi thần cho rằng, quốc gia thể… Khụ…”

Sắc mặt Hoàng Hậu khẽ biến, nàng rèm châu, nên rõ lời Lưu Thực . Lưu Thực cảm thấy cổ họng sưng đau, nhưng vẫn kiên trì, tiếp tục: “Quốc gia thể một ngày vô quân… Khụ… Thái Tử tự đăng cơ… Khụ khụ!”

Đường Các Lão đột nhiên cảm thấy đúng, lập tức : “Thân thể của Tả tướng khỏe ?”

Lưu Thực đầu trừng mắt một cái, phản bác : “Bản tướng … Chuyện…”

Lúc , Đường Các Lão thấy khóe miệng Lưu Thực, tựa hồ hiện lên ít chấm đỏ, mà môi cũng sưng to, bộ nửa khuôn mặt đều biến dạng. Đường Các Lão , nhưng nắm chặt cơ hội : “Tả tướng, mặt của ngươi ?”

Lưu Thực chỉ cảm thấy cổ họng sưng đau, khó thể lên tiếng, nhưng khi thấy biểu tình của , mới ý thức chỗ đúng. Hắn ôm cổ họng: “A…”

Một lát , phát một tia âm thanh nào nữa!

Đường Các Lão thấy thế, : “Tả tướng xuất hiện nhiều chấm đỏ như , chẳng lẽ là bệnh đậu mùa?”

“Cái gì?” Mọi ồ lên, trật tự trong triều khó duy trì, mấy ở gần vội vàng chạy xa, duỗi tay áo che miệng.

Lưu Thực cảm thấy , mà lúc Văn Hoàng Hậu cũng hoảng hốt, nàng hoảng sợ lên, một tay vén rèm châu, bình tĩnh về phía Lưu Thực…

Toàn bộ khuôn mặt của sưng lên vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn vặn vẹo biến dạng, chính cũng ôm cổ mà gian nan thở dốc, dường như đang cầu viện khác. Sắc mặt Hoàng Hậu đột nhiên trắng bệch, lạnh lùng : “Mời thái y! Mau truyền thái y!”

Mọi luống cuống tay chân đưa Lưu Thực đến hậu điện, nhưng mà sự sợ hãi của còn tiêu tán, Đường Các Lão nhân cơ hội : “Hiện giờ Tả tướng đột nhiên phát bệnh cấp tính, cũng thể lây nhiễm , thần khẩn cầu Hoàng Hậu để bách quan về nhà, tự cách ly còn theo dõi.”

Ánh mắt Hoàng Hậu tàn nhẫn, lướt qua một cái, nàng lạnh lùng : “Không .” Dừng một chút, nàng tiếp tục : “Nhất định Tả tướng trúng độc, hạ độc khẳng định ở trong các ngươi, một cũng !”

Mọi kinh hồn định, Hoàng Hậu lời , càng là oán hận . “Hoàng Hậu nương nương, chứng cớ gì chứng minh là hạ độc?”

, thái y còn chẩn đoán, đây thêm tội ?”

“Lỡ như chúng Tả tướng lây nhiễm, ai sẽ để ý quốc sự?”

Hoàng Hậu luôn ý thánh tâm, ngay cả bách quan cũng thể nào mua chuộc, võ tướng lớn mật kêu gào: “Tả tướng bệnh, bằng chờ Tần đại tướng quân trở về chủ trì đại cục !”

Văn Hoàng Hậu cũng hoảng hốt, nàng cố gắng chống đỡ, nghiến răng nghiến lợi : “Thái y tới ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-239-ket.html.]

Vân Mai cũng nóng lòng như lửa đốt: “Thái y đang chẩn trị… thái y , hình như là Tả tướng ăn đồ nên ăn, nên sưng cổ họng!”

Hoàng Hậu sụp đổ: “Cái gì?”

“Báo!” Lại cung nhân từ bên ngoài chạy lên đại điện, hô to một tiếng… “Ồn ào cái gì! Không thấy bổn cung đang bận !” Hoàng Hậu tức giận quát lớn!

Giờ phút cung nhân cũng bất chấp cơn giận lôi đình của Hoàng Hậu, vội vàng : “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương! Trấn Quốc Công Tần Tu Viễn cầu kiến!”

Hoàng Hậu sửng sốt, thiếu chút nữa ngã mặt đất! Vân Mai vội vàng đỡ nàng .

“Ngươi! ngươi cái gì?” Nàng thể tin vội vàng hỏi. Không đợi cung nhân trả lời, nàng cắt ngang: “Phong tỏa cửa cung! Không cho họ !”

“Không còn kịp nữa , Hoàng Hậu nương nương.”

Hoàng Hậu tiếng ngước mắt lên…

Tần Tu Viễn mặc áo giáp màu vàng ở ngoài đại điện. Sắc mặt lạnh như băng, tay cầm một thanh trường kiếm, từng bước một bước lên đại điện. Toàn tỏa sát khí, thấy liền sắc biến. Đi theo , còn Thái Tử và Mưu công công mất tích lâu!

Hoàng Hậu biến sắc mà : “Tần Tu Viễn, ai cho phép ngươi lên điện khi thông truyền? Ngươi cầm binh khí, chẳng lẽ là tạo phản ?”

Tất cả văn võ bá quan trong điện ai dám thở mạnh. Thái Tử cao giọng : “Là bổn cung cho mở cửa cung, nghênh đón Tần đại tướng quân khải trở về.”

Tần Tu Viễn , tiếp tục đến gần Hoàng Hậu, mỗi một bước tựa hồ đều giẫm lên lòng , Hoàng Hậu thật sự căng thẳng: “Ngươi gì! Ngươi, đừng đến đây!”

Khoé môi Tần Tu Viễn khẽ nhếch… “Tội đồ.”

Sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch: “Ngươi cái gì !”

Tần Tu Viễn lạnh lùng: “Hoàng Hậu cấu kết với Lưu Thực, mưu hại bệ hạ. Tội thứ nhất.”

Ánh mắt Hoàng Hậu híp , nàng đang chột .

Tần Tu Viễn tiếp tục : “Bởi vì tư thù của bản mà tàn sát trọng thần và gia quyến trong triều, tội thứ hai.”

Hoàng Hậu yên lặng lui về phía một bước, cảm thấy bản thể vững nữa. Tần Tu Viễn rút trường kiếm khỏi vỏ, chỉ kiếm cổ họng Hoàng Hậu!

“A!” Hoàng Hậu sợ đến mức xụi lơ mặt đất. Giọng của Tần Tu Viễn lạnh thấu xương: “Thân là mẫu nghi của một quốc gia, cùng Lưu Thực âm thầm cấu kết, nhục hoàng thất, hổ thẹn với tổ tiên, ngươi tội ?”

Lời , như sấm đánh giữa trời quang, cho trong đại điện nhất thời nổ tung!

Các đại thần nhao nhao thảo phạt Hoàng Hậu, nàng sợ hãi rụt rè mặt đất. Lúc giống như chuột qua đường, la hét đánh đập. Hoàng Hậu oán hận Tần Tu Viễn, nghiến răng nghiến lợi : “? Bổn cung gì sai!”

Hai mắt nàng đỏ bừng, : “Bổn cung mười sáu tuổi gả hoàng cung, bao nhiêu năm nay Hoàng thượng luôn là một yêu dân. Hắn cao cao tại thượng nhưng từng cho bổn cung một chút chân tình nào ? Bây giờ biến thành như , là gieo gió gặt bão! Đáng đời!”

Thái Tử tức giận, : “Ngươi phạm sai lầm lớn, c.h.ế.t đến nơi mà còn hối cải! Mẫu phi , là ngươi hại c.h.ế.t ?”

Hoàng Hậu tức giận mà , bình tĩnh Thái Tử: “Không sai, dám cướp nam nhân của bổn cung, chỉ một kết quả, đó chính là chết!”

Thấy Thái Tử tức giận, nàng bật : “Bây giờ Hoàng Đế đang hôn mê, các ngươi quyền phán xét bổn cung!”

Nàng giống như một nữ nhân hắt hủi, lướt qua . Kiếm của Tần Tu Viễn chỉ thẳng về phía nàng , từng buông xuống. Hoàng Hậu lạnh lùng : “Bản cung thể tự chủ lúc sinh , nhưng c.h.ế.t thì thể do khác chủ!”

Dứt lời, nàng bất ngờ nhào lên trường kiếm mắt!

Thân kiếm lạnh như băng, xuyên qua n.g.ự.c nàng , Tần Tu Viễn giật : “Hoàng Hậu, ngươi…”

Hoàng Hậu ngã xuống đất như một con rối đứt dây, thở đứt quãng. Giờ phút , hậu điện một ảnh giãy dụa bò , hóa là Lưu Thực. Hắn bởi vì dị ứng dẫn đến mặt đổi, thấy Văn Hoàng Hậu ngã xuống vũng máu, kinh hãi thất sắc, khàn giọng kêu lên: “Uyên Nhi…”

Hắn vội vàng bò qua, nắm lấy tay nàng . Văn Hoàng Hậu vô lực , : “Lưu Thực, một chuyện… Ta cho ngươi…”

Lưu Thực kinh ngạc Văn Hoàng Hậu suy yếu : “Năm đó khi cung… Ta, là tự nguyện… ”

Sắc mặt Lưu Thực cứng đờ, Văn Hoàng Hậu : “ đó… Ta hối hận… Nếu gả cho ngươi, lẽ…”

Lưu Thực lắc đầu, đau lòng thôi, nên lời. Khóe mắt Văn Hoàng Hậu xẹt qua một giọt nước mắt, lẩm bẩm: “Ta cam lòng… Ta cam lòng!”

Sau đó, đồng tử của nàng mở rộng, bàn tay suy sụp, khuôn mặt của nàng trông nhợt nhạt như giấy trắng.

Trên đại điện nhiều , nhưng trong mắt Lưu Thực, chỉ Hoàng Hậu chết. Hắn chút do dự mà rút trâm vàng đầu nàng, chọc thẳng cổ , theo nàng

Mọi thổn thức. Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch, xoay về phía Thái Tử, quỳ một gối xuống đất: “Hiện giờ gian thần trừ, Hoàng thượng bệnh nặng, vi thần khẩn cầu Thái Tử giám quốc, do Đường Các Lão phụ chính!”

Mà bách quan loạn thành một đoàn, cũng khó khăn lắm mới lấy tinh thần.

“Chúng thần khẩn cầu Thái Tử giám quốc…” Tiếng hô đại điện liên tiếp vang lên. Thái Tử mới mười bốn tuổi giật , rốt cục cũng ý thức trách nhiệm và gánh nặng vai . Hắn tự tay nâng Tần Tu Viễn dậy, trịnh trọng : “Được, từ hôm nay trở bổn cung lên triều giám quốc, kính xin Đường Các Lão cùng Tần đại tướng quân trợ giúp bổn cung, vững chắc giang sơn Đại Minh!”

Trò khôi hài đại điện rốt cục cũng kết thúc. Tần Tu Viễn một quân trang, chạy như điên đến cửa ngự thiện phòng, nhưng cô nương mắt hạnh xinh , từ khi nào trở thành trung tâm của

“Cô nương, món nấu như thế nào ?”

“Quá ngon, cũng học… ”

Nàng vây quanh, nên thấy .

“Nguyễn Nguyễn!”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy âm thanh nên giật , vội vàng đẩy , chạy ngoài cửa…

Giọng quen thuộc vang lên bên tai. Hào quang vạn trượng trải dài trong trời đất, Tần Tu Viễn một nhung trang, sừng sững mặt nàng, như mộng như ảo.

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cong mắt hạnh, khóe miệng bật : “A Viễn… ”

Tần Tu Viễn cưng chiều lớn: “Ta trở .”

Ngày đau khổ, ngày ngọt ngào.

Loading...