Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-04-21 13:29:12
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu khí dường như đông cứng , ngay đó liền nứt toạc ...

Vương thị càng thêm oán hận : "Làm nhục? Thù lớn của phụ ngươi còn trả, còn tâm trạng ở đây uống chuyện phím, còn ở cùng với nữ nhân dối trá giả tạo ?"

TBC

Đường Nguyễn Nguyễn thể hiểu , vội vàng : "Đại tẩu, rốt cuộc lúc nào trêu chọc tới tẩu? Vì như ?"

Vương thị nhổ một bãi nước bọt, : "Ngươi trêu chọc , nhưng phụ của ngươi chẳng lẽ cũng hội cùng thuyền với Tả tướng ? Năm đó nếu đám quan văn các ngươi tận lực khuyên cầu hòa, thể bỏ lỡ thời cơ nhất? Tả tướng thì , cầu hòa xong thuận lợi trở về, còn ban thưởng. Mà phu quân của hộ tống tới Bắc Tề, trúng gian kế của kẻ gian, c.h.ế.t thảm ở Vô Nhân Cốc!"

Tất cả những oán hận mà Vương thị ẩn nhẫn lâu nay trong lòng nàng đều mượn cơ hội nàng phát tác, trong chớp mắt, đều cho kinh ngạc.

Minh Hiên vẻ mặt mê man mà Thanh Hiên, Thanh Hiên : "Mẫu ......Chuyện quan hệ gì tới Tam thẩm."

Vương thị để ý tới Thanh Hiên, nàng nghiến răng nghiến lợi : "Bây giờ ngươi còn thể đường đường chính chính ở đây sinh hoạt nhàn nhã, mà phu quân của thì sớm trở thành bộ xương khô chôn sâu trong lòng đất! Bây giờ...ngươi còn tới đây lừa gạt hài nhi của ?"

Đường Nguyễn Nguyễn mắng như thì ủy khuất tới cực điểm, nhưng nàng cũng ẩn tình năm đó, cho nên lúc nên mở miệng phản bác thế nào.

Thanh Hiên vẫn từ tốn giải thích: "Mẫu ? Làm gì chuyện lừa gạt gì? Tam thẩm cũng chuyện gì khác ..."

Vương thị cắt ngang: "Các ngươi đều dụ dỗ tới mức còn đường lui , sân viện của cũng thèm trở về, còn ma quỷ ám ảnh ?"

Lúc , Minh Hiên dậy, : "Mẫu ! Không nên trách Tam thẩm! Là con tới xin Tam thẩm điểm tâm cho chúng con ăn!". Nó chút sốt ruột, bộ dáng . Nó thật sự , vì ăn một chút đồ ăn vặt mẫu liền tức giận như ?

Vương thị siết chặt roi trong tay, : "Người còn dám chuyện vì ả ?"

Lúc lá gan của Minh Hiên lớn như , vẫn phản bác: "Mẫu , lời con chính là sự thật! Mỗi đại ca trở về, bắt Phật đường yên tĩnh quỳ bên cạnh thì cũng là bắt đốc thúc con học văn thi...Có lúc nào chịu quan tâm tới chúng con ? Có lúc nào gì đó cho chúng con ăn ?"

Vương thị sửng sốt, Minh Hiên tiếp tục : "Thẩm thẩm tuy rằng gả phủ lâu, nhưng mà thẩm sẵn lòng tự tay xuống bếp điểm tâm cho chúng con ăn, cùng chúng con trò chuyện uống ..."

Cả Vương thị run rẩy, môi trắng bạch tới dọa , nàng oán hận chằm chằm ba đối diện, đôi mắt tức giận tới đỏ như máu.

Thanh Hiên thấy mẫu giống như thích hợp, vội vàng ngăn Minh Hiên : "Đừng nữa!"

Minh Hiên cũng vì đè nén lâu ngày cho nên nổi nóng, nó hết tất cả những bất mãn của nó đối với mẫu : "Trong lòng chỉ một phụ thôi! Cuối cùng thì chúng con là con của ? Mỗi ngày đều vui vẻ, cho nên khác sống thoải mái luôn, sống với thật sự khó chịu!"

Minh Hiên xong, giơ tay lên quệt nước mắt mắt nó, thấp giọng nức nở.

Thanh Hiên thấy thế liền nhanh chóng dỗ Minh Hiên: "Đệ , đừng ..."

Đường Nguyễn Nguyễn thấy khuôn mặt đang cứng đờ giống như tác phẩm điêu khắc của Vương thị lúc dường như một vết nứt, từng giọt từng giọt nước mắt của nàng theo cái khe nứt chảy xuống.

Giọng của nàng hết sức bình tĩnh: "Các ngươi, sống cùng khó chịu ?"

Cũng là nàng đang hỏi bọn nhỏ hỏi chính bản .

Thanh Hiên cảm nhận tình huống của mẫu chút đúng. Nàng hiện tại giống như bình yên cơn bão, giống như thôn làng đang bình yên khi cơn lũ vỡ đê tràn về, thật sự kỳ lạ.

Hắn thập phần bất an, tiến lên một bước quỳ xuống, : "Mẫu , đều do hài nhi sai, nên tự tiện ngoài mà thông báo với một tiếng, mẫu đừng buồn, bây giờ con lập tức cùng trở về lãnh phạt."

Vương thị còn lên tiếng, Minh Hiên vội vàng tiếp lời: "Mẫu , cần phạt ca ca! Muốn phạt thì phạt con !"

Vương thị đưa tay lên quệt nước mắt. Đột nhiên từ trong trạng thái bình tĩnh trở thành điên cuồng to: "Ha ha ha! Giỏi! Thật sự giỏi!"

Roi trong tay nàng quất mặt đất tạo nên âm thanh "chát chát", nàng về phía Thanh Hiên đang quỳ: "Các ngươi đều gỏi, em hòa thuận tôn kính lẫn , thúc cháu thuận hòa, chỉ !"

Thanh Hiên và Minh Hiên thấy bộ dáng của nàng , khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Sống cùng với khó chịu đúng ?". Nàng tức giận tới mức tiếng: "Vậy thì sẽ như các ngươi mong !". Nàng giơ roi lên, thẳng tay mà đánh về phía Thanh Hiên.

"Ca ca!". Minh Hiên sợ tới mức nhào qua ôm lấy Thanh Hiên, Thanh Hiên nhanh tay ôm ngược nó, đưa lưng của về phía mẫu , tùy ý nàng đánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-46.html.]

"Không !". Đường Nguyễn Nguyễn cũng sợ hãi hét lên một tiếng...

Thanh Hiên ôm nhắm chặt hai mắt, roi "chát" một tiếng mà rơi xuống!

đau đớn giống như dự kiến.

Hắn hoảng loạn mở mắt , bên trong đôi mắt là sương mù, thấy một ảnh nhu nhược đang che chắn , Thanh Hiên cực kỳ hoảng sợ: "Thẩm thẩm!"

Đường Nguyễn Nguyễn cũng nàng mới lấy dũng khí từ , gấp gáp tới nỗi ba bước cũng thành hai, chạy vội tới chắn bọn họ, cương quyết lãnh luôn một roi .

Vương thị đang trong trạng thái điên cuồng, một roi nàng dùng lực quất xuống vai trái của Đường Nguyễn Nguyễn bổ xuống cổ, đánh cho nàng lùi một bước, thiếu chút nữa là ngã xuống bên Thanh Hiên.

"Tiểu thư! Chảy m.á.u !". Thải Vi phía Vương thị, nàng ảo não vì thể ôm Vương thị .

Đường Nguyễn Nguyễn thở một ngụm khí lạnh, đau đớn che vai trái , vết m.á.u đỏ tươi chậm rãi thấm , nàng run giọng : "Đại tẩu hà tất như thế? Bọn nó cũng phạm sai lầm lớn gì!"

Vương thị thấy nàng chắn ở giữa, bộ dàng hiên ngang lẫm liệt, thần kinh yếu ớt của nàng càng kích động: "Ta quản giáo hài tử của , ngươi giả vờ cái gì? Rõ ràng là ly gian tình mẫu tử của chúng !"

Nàng thẹn giận dỡ giơ tay lên chuẩn quất tới một roi khác, Đường Nguyễn Nguyễn võ công, sợ tới mức vội vàng đưa tay lên bảo vệ ...

"Mẫu đừng như nữa!". Minh Hiên cũng sợ hãi duỗi tay , kéo kéo góc váy của Vương thị.

"Dừng tay!". Một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Mọi đầu thì thấy Tần Tu Viễn giống như chạy bay từ ngoài cửa tiến . Hắn vài bước liền xuất hiện mắt , chặn ở giữa Vương thị cùng Đường Nguyễn Nguyễn, bảo hộ bọn họ ở lưng .

Hắn đảo mắt qua bả vai của nàng đang thấm một tầng đỏ ửng, giận tím mặt: "Đại tẩu đang ?"

Vương thị thấy là Tần Tu Viễn tới, lạnh một tiếng: "Ta quản giáo nhi tử của , nàng cứ thích hùng, cho nên liền cho nàng như ý nguyện!"

Tần Tu Viễn kiềm chế cơn giận của , dứt khoát đoạt lấy roi tay nàng , lạnh lùng : "Nguyễn Nguyễn là phu nhân của , cho dù nàng sai chuyện gì, đại tẩu cũng nên động thủ với nàng như ."

Vương thị vẫn hán bằng ánh mắt oán hận, Tần Tu Viễn cũng chút sợ hãi mà đón nhận ánh mắt của nàng : "Ta tin tưởng Nguyễn Nguyễn thích gây chuyện thị phi."

Vương thị quát: "Ý của ngươi là mới là gây chuyện thị phi?"

Ánh mắt của Tần Tu Viễn càng thêm lạnh lẽo: "Ta kính trọng đại tẩu, vẫn luôn thông cảm cho nỗi khổ của đại tẩu, nhưng đại tẩu nên đối đãi với ngươi nhà như thế!"

Hắn chỉ hai đang run bần bật : "Đại tẩu Thanh Hiên cùng Minh Hiên xem! Có đứa nào là đứa trẻ ngoan ngoãn ? đại tẩu động một chút liền phạt bọn nó, tẩu xem bây giờ còn ai đến gần tẩu ?"

Tần Tu Viễn e dè gì mà thẳng hết , giống như một cây đao nhọn cắm trong lòng Vương thị, cả nàng run rẩy, bất lực mà phản bác: "Ngươi bậy! Bọn nó là con của , thể đến gần ?"

Vương thị kiên quyết : "Đi! Cùng trở về Phi Vân Các!"

Nàng xong liền lên kéo Thanh Hiên và Minh Hiên, ai ngờ Thanh Hiên tự giác mà rụt tay , tay nàng rơi một .

Minh Hiên cũng còn thấp thỏm lo lắng mà ôm lấy ca ca, nó ngừng: "Không ! Con về! Ca ca, cũng đừng ! Nương sẽ đánh c.h.ế.t hai chúng !"

Vương thị như , tức giận tới tột cùng, nàng cuồng loạn : "Ngươi cái gì? Ngươi....hai ngươi...đều cần ?"

Minh Hiên bộ dáng điên cuồng của nàng dọa cho sợ càng lớn, dùng hết sức chui rúc trong lòng n.g.ự.c của ca ca, dám trả lời.

Thanh Hiên chút tuyệt vọng, kiên định ngẩng đầu lên, : "Mẫu , cầu xin đừng như nữa!"

Vương thị cuối cùng cũng thét tiếng: "Các ngươi là đồ vô lương tâm, ai cũng bỏ ? Trên đời ... ai thể mãi mãi ở bên cạnh ?"

"Ngươi tỉnh táo một chút !". Một thanh âm già nua mang ý khiến trách vang lên lưng nàng , Minh Sương đang dìu Tần lão phu nhân vội vàng về hướng bên .

Lúc nảy Minh Sương thấy Vương thị tới, nàng liền dự cảm bất thường, thừa dịp bọn họ đang tranh chấp, liền lén chạy ngoài tìm viện binh.

Loading...