Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:46:16
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức dùng khinh công chạm đất, nhảy hai bước liền bắt cánh của con gà rừng lôi về phía

Tần Trung bao giờ nghĩ tới một nhân vật nhue tướng quân sẽ vì một câu của phu nhân mà bắt gà rừng, kinh ngạc tới độ cằm sắp rớt mặt đất.

Tần Tu Viễn thấy Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú bừng bừng, liền xách cánh gà tới, biểu tình vẫn nhàn nhạt : "Cho nàng!"

Đường Nguyễn Nguyễn nhoẻn miệng một cái : "Ta gà nướng cho các ăn ?"

Mắt hạnh ngập tràn xuân sắc, đáy mắt long lanh sóng nước, giọng còn mang theo một chút ngọt ngào. Tần Tu Viễn đến ngẩn , đó ngoan ngoãn đáp: "Được!"

Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Hi cùng túm chặt con gà, xử lý đơn giản xong thì nó cũng còn sức lực mà cựa quậy nữa. Sau đó, Tần Trung tìm củi, bọn họ cột con gà một nhánh cây đặt lửa nướng. 

Đường Nguyễn tìm hộp gia vị của nàng. Có những giống như nàng , ngoài mà mang theo gia vị sẽ yên tâm. 

Củi đang cháy phừng phừng, Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi cùng . Thỉnh thoảng thêm củi , chốc chốc lật gà sang mặt khác, bận rộn nhưng vui vẻ. 

Tần Trung rửa tay, bên cạnh Tần Tu Viễn. Thấy đang Đường Nguyễn Nguyễn đến say mê, : "Tướng quân...hình như đổi nhiều."

Ánh mắt Tần Tu Viễn khẽ động, hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"

Tần Trung nhẹ giọng : "Từ khi phu nhân tới, hình như nhiều hơn một chút…". Hắn dừng trong chốc lát tiếp: "Không chỉ ngài, mà dường như trong phủ cũng đều vui vẻ hơn nhiều."

Tần Tu Viễn ngẫm nghĩ, thật sự là chuyện như . Bản hằng năm bộn bề công sự, ít bạn với mẫu . Đường Nguyễn Nguyễn thể cùng bà đến rạp hát, lúc bà đánh mã điếu thì mang thức ăn ngon lên, dỗ dàng cho bà lão vô cùng vui vẻ. 

Đại tẩu thì cần , nếu Đường Nguyễn Nguyễn, chỉ sợ bây giờ cũng còn...Nếu đại tẩu xảy chuyện gì, e rằng sẽ áy náy cả đời. 

Hai đứa nhỏ Thanh Hiên Minh Hiên hiện giờ thời gian rảnh liền chạy tới quấn lấy Đường Nguyễn Nguyễn đòi ăn. Dáng vẻ hồn nhiên vui vẻ hình như chỉ xuất hiện mặt nàng mới thể lộ

Mà nàng còn sức lực tác hợp cho Nhị ca và Chi Tâm…

Tần Tu Viễn cô nương nhỏ nhắn yếu ớt , nàng đang tươi , vẻ mặt nghiêm túc đùa nghịch gia vị tay, mặt nàng còn đang háo hức chờ mong. 

Đột nhiên phát hiện cô nương thật . Nàng luôn nhàn nhạt, lấp đầy mỗi ngày bằng những điều bất ngờ nho nhỏ và háo hức từng chút từng chút một. Rồi những thứ đẽ thể giúp xua tan mây đen, tiếp thêm sức mạnh để thể tiếp ngày mai sẽ

"Tần Trung!". Tần Tu Viễn đột nhiên cất giọng gọi. 

"Tướng quân, chuyện gì ?". Tần Trung hỏi. 

"Ngươi xem, mới thể bước trái tim của một ?". Tần Tu Viễn như lâm trầm tư mà hỏi một câu đầu cuối. 

Sau khi Phạm Thiếu Duẫn nhắc nhở, mới bừng tỉnh mà ý thức rằng Đường Nguyễn Nguyễn đối đãi với tất cả cũng như với . Tính thể bao gồm lòng , chu đáo, nhiệt tình...còn khách sáo nữa. 

Đây là điều

Tần Trung lấy vợ, khó xử trả lời: "Tướng quân, hỏi sai …". Hắn dứt lời, bất giác nâng mắt lên về phía đối diện mà Thải Vi cách đó xa, cúi đầu : "Tóm là thuộc hạ cũng dám mơ tưởng xa với."

Tần Tu Viễn liếc mắt , : "Cớ tự coi nhẹ , thành bài do ."

Tần Trung một cách chất phác, mặt khỏi đỏ lên. 

Một mùi dầu thơm thoang thoảng bay tới đây, bầu khí đang trò chuyện giữa hai bỗng chốc phá vỡ. 

Da của con gà rừng nướng đến cháy vàng, dầu còn đang nhỏ giọt. Đường Nguyễn Nguyễn thấy nướng gần chín liền nhẹ nhàng rắc một nắm thì là và ớt bột cuối cùng lên, đó cao hứng : "Gà nướng ăn ! Mọi tới đây nhanh lên!"

Nàng vui mừng nhảy nhót như một đứa trẻ, lên vẫy tay với bọn họ. Tâm tình của Tần Tu Viễn khỏi lên đôi chút, lập tức qua đó cùng Tần Trung. 

Tần Tu Viễn thấy Đường Nguyễn Nguyễn dùng d.a.o nhỏ cắt mấy nhát con gà rừng, đó nhẹ nhàng xé một cái, đùi gà liền tách rời. Nàng đưa một cái đùi cho Thải Vi, : "Cho ngươi!"

Thải Vi vội : "Này….vẫn nên để tiểu thư và tướng quân dùng , nô tỳ...nô tỳ đói bụng."

Đường Nguyễn Nguyễn : "Có vài địa phương tập tục thế , đùi gà dành cho nhỏ tuổi nhất hoặc quan trọng nhất. Trong bốn chúng thì ngươi chính là tiểu đó."

Nàng nhớ lúc còn nhỏ, ở nhà ông bà luôn nhường đùi gà cho nàng ăn. Sau khi lớn lên ở cùng với ba , nàng cảm nhận sự ấm áp và quan tâm như nữa. Thải Vi tuy bằng tuổi nàng nhưng vẫn nhỏ hơn nàng mấy tháng, ở trong nàng thì nàng giống như của

Thải Vi chút cảm động, lập tức nhận cái đùi gà Đường Nguyễn Nguyễn đưa qua, cánh mũi nàng còn chua xót. 

Tàn Tu Viễn Đường Nguyễn Nguyễn, mắt phượng đang khẽ cong. Hắn ôm cánh tay đó, chờ Đường Nguyễn Nguyên chia thức ăn. 

Đường Nguyễn Nguyễn thoáng qua , nhớ những gì ...mặt đỏ lên. Nàng nhẹ nhàng xé một cái cánh gà , : "Ta... ăn phần thôi, còn hai tự chia !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-70.html.]

Biểu tình của Tần Tu Viễn chút suy sụp, trong lòng thậm chí còn thất vọng. 

Tần Trung hiểu điểm mấu chốt, vội tự tay, : "Tướng quân, thuộc hạ...thuộc hạ đưa cánh gà và đùi gà hết cho tướng quân! Thuộc hạ ăn đầu gà và phao câu là …"

Tần Tu Viễn thẹn quá hóa giận: "Ai cần ngươi đưa!?"

Tần Trung cảm thấy thật ủy khuất. Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi thì ăn gà. 

Thải Vi bao giờ ăn gà nướng, nàng khe. hé môi đỏ cắn một miếng. Lớp da cháy vàng bên ngoài khá giòn liền vang lên tiếng răng rắc, chỉ cần chạm nhẹ một cái nó liền tách khỏi phần thịt gà. Có dầu nhưng ngấy, kèm theo đó là mùi hương của thì khiến cho ngừng mà ngừng ! Gà rừng thịt là cho ngừng mà ngừng ! Thịt gà rừng dai hơn thịt gà nhà nhiều, khó thể lấy xương nó ngay lập tức, cần cắn cùng sức rút một chút mới thể ăn.

TBC

Lôi lôi xé xé, bất giác ăn đến thỏa thích. Thải Vi bất chấp cả hình tượng, chỉ nghĩ tâm ý hưởng thụ mỹ vị . Đường Nguyễn Nguyễn cũng đang gặm cánh gà một cách ngon lành, đầu cánh nhiều thịt nhưng hương vị. Nàng kiên nhẫn gỡ từng miếng từng miếng một, nhai kỹ nuốt chậm, đến xương thịt là thứ hấp dẫn nhất, thể buông tha?

Lại về phía Tần Trung bên , đang gặm phao câu bằng một vẻ mặt vô tội. Cánh gà và đùi gà tách , Tần Tu Viễn vẫn còn đụng tới. Sau khi gặm đến nỗi còn gì để gặm nữa, định rửa tay.

“Từ từ”. Tần Tu Viễn đột nhiên

Trên mặt Tần Trung đầy dầu, trông giống như một đứa trẻ ăn vụng, kinh ngạc Tần Tu Viễn: “Tướng quân gì phân phó ?”

Tần Tu Viễn nhàn nhạt : “Ăn đùi gà .”

Vẻ mặt Tần Trung đầy hoài nghi: “ mà ngài vẫn còn ăn… thuộc hạ thể…”

Tần Tu Viễn nhướng mày, : “Ngươi là phụ tá đắc lực của bản tướng, tất nhiên cũng là quan trọng.”

Tần Trung sửng sốt, khuôn mặt chất phác của đỏ ửng, đáp : “Đa tạ tướng quân…”

Sắc mặt Tần Tu Viễn vẫn nhàn nhạt như cũ, vô tình bắt gặp ánh mắt trong veo của Đường Nguyễn Nguyễn. Nàng nhoẻn miệng với , lập tức ngây .

Bên trong thành Ích Châu, ánh đèn rực rỡ sáng lên, tụ họp. Cảnh tượng phồn hoa thật sự chẳng kém Đế Đô bao nhiêu.

Tần Trung ngừng xe ngựa cửa khách điếm Vân Lai, nhanh nhẹn nhảy xuống xe, : “Công tử, phu nhân, tới !”

Khách điếm Vân Lai vặn ở trung tâm thành Ích Châu, ở chỗ giao giữa nhiều giao lộ, và thuận tiện để từ nam bắc. 

Từ khi Chỉ huy sứ Ích Châu tiền nhiệm xảy chuyện, chức Chỉ huy sứ Ích Châu vẫn luôn bỏ trống. Thì hai vị quản đốc giờ vẫn luôn bất hòa nên một quản thành nam, quản thành bắc, quấy rầy lẫn . một khi việc truyền đến tai hoàng thượng thì tất nhiên thể mặc kệ .

Ích Châu cũng là cứ điểm chiến lược quan trọng ở phía bắc Đế Đô, là pháo đài thương mại, thể chia để trị lâu dài ? Nếu Bắc Tề tấn công , đánh tới Ích Châu lấy ai thủ thành?

Lần Tần Tu Viễn đến đây cố ý chọn một khách điếm ở vị trí trung tâm là vì dạo ở mỗi bên một chút, xem vị quản đốc nào càng thích hợp hơn. 

“Khách quan, dừng chân ?”. Tiểu nhị ân cần tiến nghênh đón.

Hắn nâng mắt lên liền thấy một vị mỹ nhân đang thong thả bước xuống xe ngựa, đôi mắt hạnh tuy nhưng vẫn đầy xuân ý, gò má trắng nõn, môi đỏ ướŧ áŧ, vô cùng xinh . Tiểu nhị đến ngây ngốc. Nàng ở bên cạnh xe , khẽ mỉm với lang quân trẻ tuổi. Sau đó đeo mạn che mặt lên, che dung nhan khuynh thành.

Vẻ mặt của lang quân lãnh đạm, đôi mặt phượng mang theo vài phần uy nghiêm và khí chất lãng tử. Tuy tuấn tú vô song nhưng khí thế bức khiến cho dám đến thứ hai. 

“Ở , bốn ”. Tần Trung gom dây cương , giao xe ngựa cho gã sai vặt kéo đến hậu viện cho ngựa ăn.

Thải Vi thì bắt đầu thu thập hành lý, những cái rương quá nặng, một cô nương như nàng trông vẻ chật vật. Tần Trung thản nhiên giúp Thải Vi khiêng hành lý, còn hề hề với nàng . Thải Vi khỏi cảm kích một cái theo phía

Tiểu Nhị phục hồi tinh thần, : “Bốn vị, mời bên trong!”

“Các vị là đầu tiên tới Ích Châu ?”. Tiểu nhị nhiệt tình. 

, thành Ích Châu chỗ nào đặc biệt ?”. Tần Tu Viễn thuận miệng hỏi. 

“Thành Ích Châu ích lữ khách từ nam bắc, vì thức ăn nam bắc đều . Nếu quá nhiều thời gian thì thể Túy Tiên Phường bên thành nam, bên chư vị thể ăn hầu hết các món ngon của Ích Châu. Nếu như gấp thì thể đến phố mỹ thực ở thành bắc dạo chơi.”

Tần Tu Viễn gật đầu. Cách một cái mạn che mặt, lờ mờ thấy khóe môi Đường Nguyễn Nguyễn cong lên. Biết nàng đang cảm thấy hứng thú, liền tiếp tục hỏi: “Còn gì thú vị nữa ?”

Tiểu nhị : “Thành Ích Châu của chúng ngõ Điềm Thủy, cũng là một nơi độc đáo. Chẳng những các hoa khôi nương tử vô cùng xinh , Xuân Mãn Lâu còn những nữ tử đến từ Bắc Tề. Nghe hằng đêm đều nhảy múa trống, nóng bỏng!”

Tiểu nhị tới mặt mài hớn hở, Tần Tu Viễn chút cảm xúc. Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi xong, nhịn mà đỏ mặt. 

Tần Trung cắt ngang lời : “Tốt…sắp xếp phòng cho chúng .”

Tiểu nhị cao giọng hỏi: “Được ! Đại nhân, ngài mấy gian phòng cho khách?”

Tần Trung sửng sốt, đưa mắt Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn một cái, gian nan : “Bốn…bốn gian?”

Loading...