Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:47:53
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà đó Tần Tu Viễn nhiều tiến cử đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Ích Châu, cũng là nhờ gia tộc phía giật dây do tự tranh thủ. Tóm , vị thật sự chút ít gì đó cho nơi , mà lên chức cũng là sự thật. mà vẫn vị Vương đại nhân của thành bắc - Vương Nhiên, là là như thế nào?
Đối với vị Vương Nhiên , mấy vị cô nương đều nhiều về . Chỉ thành bắc trị quân nghiêm ngặt, binh lính cũng bao giờ quấy rầy dân chúng, chút ít tin tức cũng hơn là gì.
"Dù vị Vương đại nhân cũng tới ngõ Điềm Thủy nên các cô nương ở đây đều gì cả". Ngọc Lê cô nương nhẹ nhàng đ.ấ.m bóp vai cho Tần Tu Viễn, giọng điệu mang theo chút hờn dỗi.
Đường Nguyễn Nguyễn vốn chỉ đang lo gắp thức ăn bàn, xong lời thì nổi lên hứng thú, : "Vì ?"
Ngọc Lê cô nương : "Nghe Vương đại nhân và phu nhân của ngài là phu thê tình thâm, phu nhân của ngài cùng ngài sinh tử mấy ... khác đương nhiên là thể lọt mắt xanh của ngài ..."
"Nếu như lang quân nào đó cũng đối đãi với tiểu nữ như , tiểu nữ cũng bằng lòng sống đến bạc đầu với ngài ~"
"Chà chà chà...ngươi còn trung trinh như !"
Mấy vị cô nương chế nhạo duyên, Đường Nguyễn Nguyễn nhướng mày, để bụng những gì các nàng .
Tần Tu Viễn cảm thấy hỏi đủ, nhàn nhạt : "Đa tạ các vị cô nương tiếp đãi, và còn chút chuyện cần bàn, các vị cứ lui ."
Ngọc Lê cô nương sửng sốt, thầm nghĩ công tử ngủ ? Đối với các nàng, thể gặp một lang quân tướng mạo tuấn tú, nho nhã lễ độ là một vận may lớn , mà lang quân còn giàu cao quý như . Nàng khẽ cắn môi, giọng điệu chút cam lòng, : "Hay là để nô tỳ ở hầu hạ công tử ...Công tử còn chuyện gì chứ, nếu gấp thì ngày mai thương lượng cũng mà..."
Tần Tu Viễn thoáng qua đường Nguyễn Nguyễn, : "Nhà hổ dữ, quản giáo cực nghiêm, thật sự dám phiền cô nương."
Ngọc Lê sửng sốt, hỏi: "Công tử thê trong nhà ?"
Tần Tu Viễn vẫn chăm chú Đường Nguyễn Nguyễn, : " , trong nhà vợ cả, mà cũng ý định nạp ."
Đường Nguyễn Nguyễn xong thì cả khuôn mặt đỏ ứng, rũ mắt trộm . Ngọc Lê cô nương bĩu môi, hành lễ một cách qua loa dẫn hai cô nương ngoài.
Đường Nguyễn Nguyễn ăn no, nàng ngã bàn, : "Sao để cô nương nhà ? Không sợ thương tâm ?"
Tần Tu Viễn thấy nàng lười biếng bò , vờn búi tóc của nàng, : "Để các nàng ở , nàng thương tâm thì bây giờ?"
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt : "Ta mới ..."
Tần Tu Viễn còn kịp phản ứng, đột nhiên thấy một tiếng 'thịch' vang lên từ bệ cửa sổ như thể thứ gì rơi xuống ở phía tấm bình phong. Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến.
Đường Nguyễn Nguyễn còn nhận chuyện gì xảy , Tần Tu Viễn nhẹ giọng : "Nàng yên ở đây, đừng nhúc nhích."
TBC
Tần Tu Viễn rút thanh kiếm giấu ở thắt lưng , thăm dò về phía bình phong...
Đột nhiên, một bóng lướt qua, tiếp trường kiếm của Tần Tu Viễn!
Hai thanh kiếm va chạm lập tức phát âm thanh 'leng kieng', Đường Nguyễn Nguyễn tập trung , hóa là một tên hắc y nhân nhảy từ cửa sổ. Hai giao thủ nhưng vẫn cố hết sức kiềm chế, dường như để cho ngoài động tĩnh trong phòng.
Thân thủ của Tần Tu Viễn vốn nhanh nhẹn, hắc y nhân thương. Mới đánh tầm hai hiệp, Tần Tu Viễn chế trụ tên hắc y nhân một cách vững vàng.
"Ngươi là ai? Tới đây gì?". Tần Tu Viễn lạnh giọng hỏi, kề kiếm lên cổ hắc y nhân.
Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất, ngã về phía . Vừa so chiêu bình phong tối, lúc mới ngẩng đầu lên để rõ đối thủ của , đột nhiên kinh hãi: "Tần Tu Thệ?"
Ánh mắt Tần Tu Thệ ngưng trọng, đó định lừa , : "Ngươi nhận ?"
Hắc y nhân ngẩn , : "Ngươi...ngươi Tần Tu Thệ!". Hắn hề mắc mưu, bình tĩnh mà suy xét: "Tần Tu Thệ c.h.ế.t lâu , mà Tần Tu Dật phế cánh tay...Trong thiên hạ , tướng mạo giống như thế, võ công cao cường như thế...Chỉ sợ cũng chỉ xưng là 'Ngọc Diện Tu La' Tần Tu Viễn. Ta đoán chứ? Tần đại tướng quân?"
Tần Tu Viễn thấy những gan mà còn vài phần sáng suốt, : " , ngươi là ai?"
Hắc y nhân lời nào, hai trầm mặc một lúc. Tần Tu Viễn đẩy khăn bịt mặt của hắc y nhân , tướng mạo của hắc y nhân mày rậm mắt to, sống mũi cao hơn đàn ông Đại Mẫn một chút. Tuổi tác của chừng 25 - 26 tuổi nhưng để râu, ăn mặc chững chạc, khí chất kiêu ngạo và mang theo vài phần quý phái.
Tần Tu Viễn chằm chằm, thật sự quen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-73.html.]
Lúc hai chạm mắt , liền một tiếng rống từ bên ngoài vang lên: "Tối nay gian tế Bắc Tề chạy ngõ Điềm Thủy, phong tỏa bộ Xuân Mãn Lâu, ai phép rời khỏi cho đến khi lục soát xong! Trên lưng của tên nghịch tặc vết thương, lục soát từng gian một cho , phàm là nam nhân lưng vết thương đều bắt hết đến đây cho lão tử!"
"Tuân mệnh!". Tiếng hô của đám binh lính vô cùng khí thế, ít.
Hắc y nhân rùng , mặt lập tức lóe lên một tia do dự. Tần Tu Viễn như : "Huynh đài, mà bọn họ bắt là ngươi chứ?"
Hắc y nhân cũng dám nhăng cuội: " ! Tất nhiên Tần đại tướng quân thể giao ... mà, nếu ngươi đồng ý giúp tránh một kiếp , nguyện ý trao đổi với ngươi một tin tức vô cùng quan trọng.
Tần Tu Viễn lạnh mặt : "Ngươi bớt giả thần giả quỷ ."
Hắc y nhân chút sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của Tần Tu Viễn: "Nếu tin tức là về cái c.h.ế.t của Trấn quốc công và Hổ Khiếu tướng quân của Đại Mẫn thì ? Không đáng để đổi một cái mạng của tại hạ ?"
Sắc mặt Tần Tu Viễn tái nhợt. Hắn chăm chú Bắc Tề , thấy lập tức nhận là ai, thể thấy rằng từng gặp qua đại và nhị ca của . Hay đúng hơn, tất nhiên chút nội tình chuyện năm đó, mới thể nhân cái khó ló cái khôn mà uy h.i.ế.p .
Đường Nguyễn Nguyễn thấy tiếng bên ngoài càng lúc càng gần, thấp giọng nhắc nhở: "Có tới..."
Tần Tu Viễn híp mắt phượng : "Bản tướng quân sẽ cho ngươi một cơ hội, nhất là ngươi đừng giở trò gì. Ta thể thả ngươi, cũng thể gϊếŧ ngươi!"
Dứt lời, liền thu kiếm .
Hắc y nhân xong, khó khăn lắm mới cảm thấy yên lòng. Sau lưng vẫn còn đang thấm máu, dựa thanh kiếm mới thể vững mà ngã xuống.
Tần Tu Viễn kiểm tra bộ trong phòng, gian phòng nho nhỏ bất kỳ chỗ nào để ẩn . Nơi duy nhất thể trốn chính là trống giường, đủ để cho một .
Hắn lập tức nhất ván giường lên, : "Ngươi đến đây."
Hắc y nhân cắn răng chịu đựng cơn đau từ vết thương lưng, xoay lăn trong. Tần Tu Viễn kéo ván giường , nhanh chóng trải đệm giường lên. Sau đó, lấy khăn tay lau sạch vết m.á.u sàn nhà, dịch chuyển bình phong trở về vị trí ban đầu đầu che giấu dấu vết đánh .
Đường Nguyễn Nguyễn dựa cạnh cửa lén, thấy gian phòng bên cạnh kéo , vội vàng hỏi: "Bây giờ chúng nên gì?"
Nếu binh sĩ đến lục soát, thấy nam nhân tất nhiên là sẽ kiểm tra phần lưng xem vết thương , nhưng mà nàng là một nữ tử... thể để cho bọn họ kiểm tra?
Nếu phận bại lộ, thể ảnh hưởng đến mục chuyến của Tần Tu Viễn. Hơn nữa, nếu phận bại lộ mà còn phát hiện tên Bắc Tề đang trốn ở đây, chẳng Tần Tu Viễn sẽ kết tội cấu kết với Bắc Tề ?
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ đến kết cục trong nguyên tác Tần Tu Viễn sẽ vu tội, nàng cầm lòng đặng mà nóng như lửa đốt, đầu ...
Chợt thấy Tần Tu Viễn đang cởi y phục. Hắn cởi áo choàng và áo dài, bây giờ nửa của đang trần trụi, chỉ còn độc một cái quần dài. Tần Tu Viễn luyện võ quanh năm, lúc mặc quần áo trông thực gầy, giờ t.h.o.á.t y mới phát hiện cả cơ bắp và đường cong đều mỹ, giống như điêu khắc . Làn da trông như đá cẩm thạch, đó còn vài vết sẹo cũ sâu nông...hẳn là đều để từ chiến trường.
Đường Nguyễn Nguyễn chút ngơ ngẩn, mặt lập tức đỏ ửng, nàng vội vang xoay mặt, lắp bắp : "Chàng... đang...đang gì ?"
Ánh mắt Tần Tu Viễn sâu thẳm, chăm chú nàng. Sau đó khẽ một tiếng, tiến lên hai bước duỗi tay kéo Đường Nguyễn Nguyễn một cái, túm nàng trong lồng n.g.ự.c của . Một tay kéo dây cột tóc lụa của nàng, mái tóc dài đổ xuống như thác nước, đôi mắt đen láy sáng ngời trong đêm.
Nàng tựa lồng n.g.ự.c của , tay tự giác mà chạm da thịt ấm áp của , nàng cảm thấy tim đang đập lỡ một nhịp.
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng hoảng: "Chàng gì ?"
Tần Tu Viễn nàng thật sâu, đó bế nàng lên, Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt hô lên: "Chàng.. thả xuống!"
Hắn đặt nàng lên giường đệm, đầu tóc đen tán loạn chăn gấm màu đỏ nổi bật da thịt tuyết trắng của nàng, gò má đỏ bừng đầy xuân sắc. Đôi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn trong vắt, long lanh ngấn nước, đang rõ vì .
Có tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, còn kèm theo tiếng nữ tử cầu xin, đội lục soát hình như tới cách vách . Trong lòng Tần Tu Viễn động, lập tức xả màn che xuống.
Màn lụa buông xuống thật mạnh, tạm thời ngăn cách hai chiếc giường nhỏ hẹp. Tần Tu Viễn mỉm , ghé sát tai nàng, khẽ : "Đừng sợ, sẽ che chở cho nàng."
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên hiểu gì, nàng đang đối diện với , định mở miệng biện giải thì lợi dụng trống mà chui , đôi môi ấm áp chặn môi nàng .
"Ưʍ...". Đường Nguyễn Nguyễn mở to mắt. Lần khác với , men say, tối lửa tắt đèn... hiện tại trong phòng vẫn còn sáng đèn, nàng thể rõ ràng từng sợi mi đang run lên của , sống mũi của đang cọ gương mặt của nàng.
Nếu như , Tần Tu Viễn chỉ hôn phớt qua ngừng thì lúc đang thâm nhập từng ngóc ngách của sự ngọt ngào và mềm mại thấy đáy của nàng. Hắn chậm rãi thăm dò, vòng tay qua thắt lưng của nàng, đai lưng nam nhân bản rộng quen thuộc, chỉ cần dùng một tay cũng thể nhẹ nhàng tháo . Y phục phía mở rộng, để lộ tấm áσ ɭóŧ đỏ thắm bên trong...