Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:49:23
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xuân Mãn Lâu loạn xì ngầu. 

Binh lính hung hãn đạp tung hết gian cửa phòng này đến gian cửa phòng khác. Bên ngoài gian phòng là tiếng người ồn ào không dứt bên tai, tiếng mắng mỏ, tiếng van xin, tiếng nữ nhân thét chói tai...Bên trong gian phòng, quần áo vương vãi tán loạn khắp nơi. 

Trên giường chật chội, Tần Tu Viễn ôm chặt cô nương trong lồng ngực, môi lưỡi triền miên, hòa quyện vào nhau. Hô hấp của nàng hơi khó khăn, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, Tần Tu Viễn đặt lên đôi mắt nàng một nụ hôn, thì thầm: 

"Đừng nhìn ta như vậy..."

Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: "Tại sao?"

Tần Tu Viễn nói nhỏ bên tai nàng: "Ta sẽ không nhịn được!"

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, dùng tay khẽ đẩy hắn ra. 

"Mở cửa! Mở cửa nhanh lên!". Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập. 

Ý thức rời rạc của Đường Nguyễn Nguyễn bị đánh thức, Tần Tu Viễn thấy nàng khẩn trương lại thấp giọng nói bên tai nàng: "Đừng sợ!"

Sau đó, hắn cất cao giọng: "Tiểu nương tử này thật thú vị! Đã là thanh lâu, nam nhân đến đây tất nhiên là để mua vui rồi! Còn để ý nàng nguyện ý hay không à?"

Đường Nguyễn Nguyễn chớp chớp mắt, nũng nịu đáp lại: "Công tử! Công tử đừng mà..."

Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn như vậy. Thanh âm của nàng vừa ngọt vừa thánh thót, khiến cho da đầu người ta có chút tê dại.

Binh lính ngoài cửa nghe thấy động tĩnh thì đưa mắt nhìn nhau, thậm chí còn phát ra những tiếng cười ác ý. Tên quan sai dẫn đầu không hề buông lỏng, tiếp tục đập cửa: "Mau mở cửa! Còn không mở lão tử lập tức phá cửa xông vào!"

Một tiếng "cạch!" vang lên, cửa bị phá từ bên ngoài, đám binh lính cũng nối đuôi nhau đi vào gian phòng.

Tần Tu Viễn lập tức kéo chăn bông qua che chắn Đường Nguyễn Nguyễn kín mít. Đầu tóc hắn xõa tung, hắn quát lên với những người ở bên ngoài màn: "Là ai quấy rầy hứng thú của bản công tử?"

Tên quan sai cầm đầu dáng vẻ cao lớn thô kệ, cộc cằn thô lỗ nói: "Ta phụng mệnh truy bắt gian tế Bắc Tề, ngươi mau ra đây để bổn đại gia soát người!"

Tần Tu Viễn có chút nóng nảy, giọng nói mang theo một chút lười biếng: "Ở đây không có gian tế Bắc Tề già cả, các vị quan gia đi nơi khác tìm đi!"

Dứt lời, ném một thỏi bạc từ trong màn ra. Một tiểu binh tinh mắt nhìn thấy vội vàng nhặt lên trình cho quan sai, nhắc nhở: "Đại nhân, là quan ngân!"

Sắc mặt của quan sai cầm đầu khẽ biến, quan ngân chỉ lưu hành ở tầng lớp quan lớn quý nhân mà bá tánh tầm thường không có được. Nhưng hắn ta vẫn lo lắng mình bỏ sót nên tiến lên vài bước, mạnh tay nhấc tấm mành lụa lên, nói: "Đại nhân, mạo phạm!"

Dứt lời, hắn duỗi tay vén màn lụa lên...Đường Nguyễn Nguyễn căng thẳng, lại không dám nhúc nhích. 

Quan sai cẩn thận quan sát tấm lưng trần trụi của Tần Tu Viễn...thật sự không có vết thương mới. Lại nhìn thoáng qua người đang được bọc trong tấm chăn gấm trên giường, vóc dáng nhỏ nhắn, tóc dài như tảo biển che khuất nửa khuôn mặt, hiển nhiên là một nữ nhân.

"Một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng, xem đủ rồi còn không mau cút ra ngoại?". Tần Tu Viễn đưa lưng về phía tên quan sai cầm đầu, giọng điệu cợt nhả lại dí dỏm. 

Quan sai cầm đầu không biết lai lịch người này nên không dám đắc tội, vội nói: "Đã quấy rầy rồi, đại nhân chơi vui vẻ! Chơi vui vẻ!"

Sau đó hắn ta thức thời lui ra ngoài, còn không quên giúp Tần Tu Viễn đóng cửa lại. Đường Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi. 

Tần Tu Viễn rũ mắt, nhìn nàng cười: "Không có việc gì!"

Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới phát hiện ra mình vẫn đang bị bọc trong chăn gấm ở dưới người hắn, nàng nhịn không được mà đỏ mặt, nói: "Chàng, chàng đứng dậy trước đi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-74.html.]

Tần Tu Viễn đứng dậy, khẽ cười: "Bây giờ biết thẹn thùng rồi sao? Vừa rồi còn diễn giống như thật vậy?"

Đường Nguyễn Nguyễn lườm hắn một cái, không nói gì. Nàng đỏ mặt xoay người đi, tay chân luống cuống chỉnh đốn lại y phục.  

Sau khi hai người chỉn chu, Tần Tu Viễn mới cạy ván giường ra, nói: "Ra đây đi!"

Máu của hắc y nhân đã thấm đẫm trên mặt đất, hắn lảo đảo bước ra: "Đa tạ!"

Tần Tu Viễn nói: "Không cần đa tạ ta, ta và ngươi chẳng qua chỉ là giao dịch."

Hắc Y Nhân ngập ngừng: "Ta là người Bắc Tề...Ngươi...không biết ta sao?"

Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn hắn, nói: "Thiện ác còn cần phải phân chia biên giới sao? Ta và ngươi không thù không oán, không có hứng thú gϊếŧ ngươi."

TBC

Hắc y nhân sửng sốt, sau đó nở một nụ cười: "Tướng quân là người cao thượng."

Tần Tu Viễn nhìn hắn chằm chằm, nói: "Được rồi, bây giờ người nên nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại bị đuổi gϊếŧ?". Hắn nhìn hắc y nhân không chớp mắt: "Chuyện gì đã xảy ra với phụ thân và đại ca ta?"

Ngay khi hắc y nhân vừa định trả lời thì hắn ta cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, cả người ngã thẳng xuống đất...

Ngọn đèn dầu hiu hắt, mưa lất phất như nhả tơ. 

Cũng không biết đã thiếp đi bao lâu, nam tử trên giường cuối cùng cũng có phản ứng, đôi mắt hé mở. Mùi thuốc lượn lờ trong gian phòng làm cho người ta cảm thấy an tâm.

"Tỉnh rồi à?". Tần Tu Viễn ngồi trước bàn, thong thả rót cho mình một chung trà.

"Đây là đâu?". Nam tử trên giường chậm rãi ngồi dậy, thân trên không mặc áo, trên người quấn một lớp băng vài dày, miệng vết thương cũng đã được xử lý xong.

"Nơi an toàn". Tần Tu Viễn trả lời một cách lưu loát. 

Nam tử trên giường cười mỉa mai, nói: "Không ngờ lại là ngươi cứu ta."

Tần Tu Viễn cười nói: "Cái c.h.ế.t của phụ thân và huynh trưởng của ta...bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết được chưa? Điện hạ?"

Sắc mặt nam tử có phần ngưng trọng: "Ngươi!?", sau đó trầm giọng hỏi: "Sao ngươi phát hiện được?"

Tần Tu Viễn nhàn nhạt đáp: "Đoán."

Thấy thái độ của hắn ta, Tần Tu Viễn biết mình đoán không sai. Người ngồi đối diện hắn lúc này chính là Tứ vương tử của Bắc Tề - Ba Nhật Đạt, một trong những ứng cử viên sáng giá để kế thừa vương vị Bắc Tề đời tiếp.

"Lúc thay thuốc cho ngươi ta đã phát hiện trên người ngươi có hình xăm sói xám của quý tộc Bắc Tề, ngươi biết đại ca ta, hẳn là đã từng giao thủ trên sa trường". Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Dựa vào tuổi tác mà suy tính, ngươi không phái Tứ vương tử thì chính là Lục vương tử."

Quân quyền Bắc Tề luôn không để lọt vào tay người ngoài, đều được giữ chặt trong tay vua Bắc Tề hoặc đám hoàng tử của ông ta.

Ba Nhật Đạt cười lạnh: "Sao ngươi biết ta không phải là Lục vương tử?"

Tần Tu Viễn không chút nao núng: "Lục vương tử hiện là nhân vật 'nóng nỏng tay' ở Bắc Tề đang thay vua Bắc Tề giám sát quân đội, hắn làm sao có thời gian mà đến Ích Châu?"

Khóe miệng Ba Nhật Đạt hơi căng ra, nói: "Ngươi cũng thật biết đoán."

Vua Bắc Tề tuổi tác đã cao, triệu chính hiện nay cơ bản là nằm trong tay Tứ vương tử và Lục vương tử. Tứ vương tử vẫn luôn cầu hòa, nguyện ý ban giao với Đại Mẫn để cùng phát triển. Lục vương tử thiện chiến, trị quân hay quản quân đều dùng những thủ đoạn chớp nhoáng. Hai người luôn bất hòa, mà vua Bắc Tề cũng chậm chạp chưa chọn ra được ai kế vị trong số bọn họ. 

 

Loading...