Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:54:42
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Tu Viễn lại nói: “Mấy ngày nay chúng ta rời đi, trong quân doanh đều như thường chứ?”
Tần Dũng gật đầu: “Đều dựa theo phân phó của tướng quân bố trí và kiểm tra, tân binh cùng cựu binh đều không xảy ra chiến loạn gì, chẳng qua lúc trước tướng quân muốn truy tìm người, thuộc hạ chưa tìm được manh mối.”
Tần Tu Viễn nói: “Tiếp tục điều tra.”
Trước mắt hắn cũng phái người đi bắt Vương Nhiên, chờ bắt được tên đó thì người trong Cụ Phong Doanh tất nhiên sẽ hiện ra nguyên hình.
Ba người đang tán gẫu thì lại có người vén màn trướng.
“Tướng quân, đã lâu không gặp!”
Thanh âm vừa quen thuộc vừa thô kệch vang lên, Tần Tu Viễn không khỏi mỉm cười: “Lão Tiền!”
“Còn có ta!” Theo Tiền phó tướng tiến vào, còn có Vi phó tướng. Hai vị này lúc trước vẫn luôn đóng quân ở Bắc Cương, gần đây mới điều về kinh thành, đúng lúc Tần Tu Viễn đi Ích Châu cho nên hắn không thể gặp mặt.
Gương mặt bình tĩnh lãnh đạm của Tần Tu Viễn cũng nở nụ cười, hắn nói: “Các ngươi trở về đã náo nhiệt hơn hẳn.”
Tiền phó tướng sinh ra đã cao lớn thô kệch, lông mày rậm mắt to, sáng ngời có thần, hắn nổi danh có giọng nói lớn, lập tức đáp lại: “Tướng quân! Đã lâu ta không được uống rượu với người! Tối nay không say không về!”
Vi phó tướng cười khẽ một tiếng, hắn so với Tiền phó tướng ngược lại văn nhã hơn rất nhiều, không nhanh không chậm mà nói: “Lão Tiền! Tần tướng quân người ta tân hôn ân ái, nói không chừng còn muốn trở về bồi phu nhân!”
Hai người này vừa đến thì bầu không khí đột nhiên sinh động hơn nhiều.
Tiền phó tướng không để bụng: “Ta không tin! Tướng quân có bao giờ phải chịu quản thúc chứ?”
Vi phó tướng vốn là chế nhạo Tần Tu Viễn, ai ngờ vẻ mặt Tần Tu Viễn nghiêm túc nói: “Vi Kiếm nói không sai, buổi tối bản tướng quân muốn về nhà bồi phu nhân.”
Tiền phó tướng vừa nghe xong, thiếu chút nữa đứng không vững, hắn vội vàng nói: “Cái gì? Đường đường là “Ngọc Diện Tu La” lại muốn đúng giờ về nhà bồi phu nhân sao? Ta lại muốn nhìn xem phu nhân là thần thánh phương nào mà có thể quản thúc được tướng quân?”
Vi phó tướng cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Lão Tiền, ngươi đúng là không hiểu chuyện! Phu nhân Tần tướng quân là đệ nhất mỹ nhân Đế Đô, không những dung mạo xuất chúng mà còn tài tình vô song. Nếu ngươi có một phu nhân như vậy thì mỗi ngày không vội vàng về nhà ân ái sao?”
Lúc này Tần Tu Viễn cũng nhớ tới Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nàng nấu ăn, không khỏi có chút buồn cười. Tối nay nàng sẽ làm gì?
“Tướng quân?” Tiền phó tướng thấy Tần Tu Viễn xuất thần thì gọi hắn về rồi nói: “Tối nay rốt cuộc tướng quân có đi uống rượu hay không? Nghe nói Đông thành mở một quán mới… Ta đã chờ ngài về Đế Đô, còn chưa đến đó bao giờ!”
Tần Trung lại ở một bên bĩu môi, nói: “Khẳng định không ngon bằng món phu nhân làm…”
Tiền phó tướng nghe xong không khỏi mở to hai mắt: “Sao? Đệ nhất mỹ nhân lại còn có thể làm ra mỹ thực sao?”
Vẻ mặt Tần Trung tự hào: “Đương nhiên rồi! Trù nghệ của phu nhân nhà ta là thiên hạ đệ nhất! Phu nhân vừa ra tay, bảo đảm là các ngươi chưa từng ăn qua!”
Vi phó tướng vừa nghe thì lập tức hai mắt phát sáng, hắn là một lão ham ăn, tuy rằng ở biên quan đã lâu nhưng đối với mỹ thực cùng mỹ nhân thì vẫn vô cùng nhiệt tình.
Hắn vừa mở miệng: “Nếu đã như vậy, không bằng phiền phu nhân…”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, hắn nói: “Tối nay vẫn nên tới quán ăn đi, nhưng ta bị thương trên người, không nên uống rượu.”
Làm sao có thể để cho nàng giúp những hán tử này nấu ăn? Mệt mỏi thì sao?
Vi phó tướng lộ ra vẻ mặt bừng bừng khí thế nhưng bị chặn lại thì không cam lòng nhìn Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Lần sau có cơ hội thì đến phủ ta đi.”
…
Trong nhã gian của Quân Duyệt quán, Tần Tu Viễn ngồi ngay ngắn nhưng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Tiền phó tướng ăn uống thỏa thích, hắn đang ăn móng giò hầm tương, hắn hút đến chậc chậc, trên mặt còn lưu lại nước sốt dính vào. Vi phó tướng ở một bên cũng nhíu nhíu mày: “Lão Tiền, thấy bộ dáng này của ngươi, hình như tám trăm năm chưa từng ăn thịt!”
Tiền phó tướng lau miệng, nói: “Biên quan khổ sở, nào có thịt thơm như vậy để ăn? Đã lâu như vậy không trở về, chẳng lẽ ngươi không muốn ăn đồ ăn Đế Đô chút nào sao? Tư vị này so với ở Bắc cương bên kia tốt hơn biết bao nhiêu!”
Bắc Cương cằn cỗi, nguyên liệu nấu ăn đều vô cùng khan hiếm, ngự trù trong quân doanh có thể nấu chín thức ăn đã là không tồi rồi, chứ đừng nói đến hương vị.
Vi phó tướng nói: “Cho nên ta tình nguyện hao gầy còn hơn là ăn mấy món không ngon… Lại nói chân giò này, vừa béo vừa ngấy, cũng không ngon lắm.”
Tần Trung vừa nghe thấy vậy thì liếc hắn một cái: Quả nhiên là gầy đi không ít.
Đang lúc Tần Trung xuất thần, Tần Tu Viễn nói: “Ngươi về trước gửi lời cho phu nhân, nói tối nay ta cùng đồng liêu tụ tập, có thể sẽ về trễ một chút, bảo nàng đừng chờ ta…”
Tần Trung yên lặng theo lệnh đi ra ngoài.
Vi phó tướng chế nhạo nói: “Hiện tại Tần đại tướng quân cũng phải báo bình an sao?”
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái: “Chân giò dầu mỡ như vậy, còn không bịt được miệng ngươi lại sao?”
Vi phó tướng ngượng ngùng cười cười, hắn lại đổi sang đề tài khác: “Không nói nữa… Ta và lão Tiền đều phụng mệnh hồi kinh bẩm báo công vụ, điều này làm cho ta có chút lo lắng tình hình ở Bắc Cương.”
Tiền phó tướng nuốt một ngụm rượu rồi nói: “Bọn chúng quấy rầy biên cảnh cũng không phải ngày một ngày hai, yên tâm đi, bọn chúng cũng không dám vọng động.”
Tần Tu Viễn nói: “Sao lại nói thế?”
Tiền phó tướng nói: “Hiện giờ Lục Vương tử của Bắc Tề đã trở thành giám quân, cả ngày thao luyện binh mã, thỉnh thoảng đến quấy rầy biên giới của chúng ta, chính là vì thể hiện cho phụ vương hắn xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-86.html.]
Dừng một chút, hắn lại thêm: “Bắc Tề Vương chậm chạp không quyết định vị trí Thái Tử, hiện giờ là cơ hội tốt tranh quyền thượng vị, hắn làm sao có thể mạo hiểm được? Chuyện đánh giặc này rất khó nói, nếu đánh thắng thì tốt, lỡ như đánh thua, chẳng phải là thua cuộc nhưng muốn tranh ngôi vị sao? Hắn cũng không ngốc như vậy đâu!”
Vi phó tướng nói: “Nói như vậy, nhưng khó bảo đảm hắn sẽ không mượn cơ hội cầm binh cướp đoạt vương vị, ngươi cũng đừng quên, con mắt của hắn…”
Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng, hắn cũng trầm giọng nói: “Không sai, ánh mắt hắn bị Nhị ca ta b.ắ.n mù một bên, Bắc Tề Vương… Theo lý mà nói, sẽ không chọn một nhi tử khuyết tật để kế vị ngai vàng, trong đức tin của họ, Lục Vương tử đã không hoàn chỉnh.”
Tiền phó tướng sửng sốt nói: “Ta lại quên chuyện này… Nếu hắn xác định mình vô vọng kế thừa vương vị thì rất có thể sẽ trực tiếp cầm binh tạo phản!”
Tần Tu Viễn phân tích: “Cho nên, nếu người thừa kế vị là Tứ Vương tử thì Lục Vương tử có thể lập tức khởi binh, bằng không chờ Tứ Vương tử đoạt binh quyền của hắn, hắn sẽ không còn cơ hội nữa. Mà lỡ như người kế vị là Lục Vương tử thì hắn có thể sẽ không cố kỵ nữa, lập tức xâm phạm Đại Minh ta.”
Lời này vừa nói ra, ba người nhất thời trầm mặc. Một lúc lâu sau, Tiền phó tướng nói một câu: “Ăn nhiều một chút… Có sức còn chiến đấu!”
…
Mọi người ở nhã gian uống rượu nói chuyện phiếm, Tần Trung ra khỏi Quân Duyệt quán rồi cưỡi ngựa chạy về phía phủ Trấn Quốc tướng quân. Hắn chạm vào thứ trong ngực, còn nóng hổi, nhất thời trong lòng có chút chờ mong. Quán ăn vốn cách phủ Trấn Quốc tướng quân không xa, hắn đánh ngựa chạy như bay trở về, không đến thời gian một chén trà đã đến.
“Phu nhân!”
Tần Trung vừa vào Phi Hiên Các đã đi vào phòng bếp nhỏ… quả nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn đang khom lưng nấu ăn.
“Tần Trung?” Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, cười khanh khách: “Các ngươi trở về rồi sao?”
Tần Trung lắc đầu, nói: “Hôm nay có đồng liêu từ Bắc Cương trở về, lôi kéo tướng quân đi ôn chuyện cũ cho nên ngài ấy bảo thuộc hạ đi trước trở về báo cho phu nhân biết, không cần chờ tướng quân.”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe thấy vậy cũng có chút thất vọng.
Tần Trung không đành lòng mà nói thêm: “Phu nhân, tướng quân rất muốn trở về sớm, đều do bọn họ…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười một chút, nàng nói: “Không có gì, chàng muốn đi cứ đi, chỉ là ta làm chút đồ ngọt, nếu chàng không trở về thì sợ ăn không hết.”
Lúc này Tần Trung mới phát hiện trên bàn trước mặt nàng đang bày một bát màu trắng… Sữa bò?
Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Chàng đi uống rượu à? Vết thương của chàng còn chưa khá hơn…”
Tần Trung khó xử gật gật đầu, phu nhân sẽ không tức giận chứ?
Tần Trung nói: “Tướng quân nói ngài ấy không uống… Đợi lát nữa thuộc hạ trở về xem tình hình của tướng quân, nhất định không để cho ngài ấy uống rượu.”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi chờ ta một chút.”
TBC
Dứt lời, nàng liền tìm một ấm trà thân cao, rồi cầm cái muống, từ từ rót “sữa bò” vào trong ấm đó. Tần Trung tò mò nhìn, hỏi: “Phu nhân, đây là cái gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu giải thích: “Đây là sữa chuối, ta xay nhuyễn chuối trộn cùng sữa bò rồi vắt lấy nước ép, chuối giúp thư giãn, sữa bảo vệ dạ dày, lát nữa ngươi mang cho chàng, người khác uống rượu mà chàng ngồi không cũng không tốt.”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ, không uống rượu cũng phải có đồ uống!
Tần Trung nghe xong thì liên tục gật đầu, nói: “Phu nhân thật là chu đáo!”
Tần Trung nhìn thấy tình cảm của hai người dần dần tăng lên cũng rất cao hứng.
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười.
Tần Trung thấy nàng đã chuẩn bị xong hết thảy thì do dự một lúc… Hắn lại mở miệng hỏi: “Phu nhân, Thải Vi có ở đây không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Thải Vi đưa sữa chuối đến Mục Di Trai, còn chưa trở về, ngươi tìm nàng có việc gì không?”
Tần Trung ho nhẹ một tiếng, hắn sờ mũi, nói: “Không, không có việc gì… Trước đây nàng có nói thích ăn bánh hạnh nhân, thuộc hạ thấy bên cạnh quán ăn có bán… Cho nên thuận đường mua một chút mang về.”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi có tâm rồi.”
Dứt lời đã múc sữa chuối giao cho Tần Trung.
Sắc mặt Tần Trung có chút ửng đỏ, hắn ngượng ngùng cười cười, sau đó đặt bánh hạnh nhân còn nóng hổi trong n.g.ự.c lên bàn, nói: “Nếu phu nhân không chê, vậy hãy nếm thử một chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Nếu là cho Thải Vi, vậy chờ nàng trở về rồi mới mở ra, ta làm sao có thể đoạt lấy đồ tốt của người khác được?”
Mặt Tần Trung càng đỏ lên, trên gương mặt thật thà của hắn có một tia ngượng ngùng, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Đa tạ phu nhân. Bây giờ thuộc hạ quay lại quán ăn trước!”
Dứt lời, hắn liền mang theo sữa chuối sải bước ra khỏi Phi Hiên Các.
Hắn chân trước vừa đi, Thải Vi cùng Thải Bình đã trở về.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy các nàng trở về thì chọc ghẹo nói: “Các ngươi cũng trở về quá đúng lúc! Có người vừa mang thức ăn đến.”
“Món gì vậy?”
Thải Vi cùng Thải Bình còn chưa nói gì, Minh Sương lại từ ngoài cửa thò đầu tiến vào. Nàng ấy vừa nhìn vào bao bì bánh trên bàn thì ngạc nhiên lên tiếng: “Đây là bánh hạnh nhân của Vương Ký!”
Thải Bình gật đầu nói: “Ta nghe nói bánh hạnh nhân Vương Ký được rất nhiều người mua, mỗi lần đi đều phải xếp hàng!”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Thì ra là như vậy, đây là Tần Trung đưa tới, nói là cho Thải Vi… Hắn ở Quân Duyệt quán dùng cơm, lúc hồi phủ thì đi ngang qua cửa hàng này nên mua một chút…”
Minh Sương lộ ra vẻ mặt hoài nghi: “Sao lại đi ngang qua? Rõ ràng cách bốn năm con phố!”