Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:54:56
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Sương vừa nói ra lời này. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời cảm thấy như có một con chim nhỏ bay qua đỉnh đầu, để lại một sự im lặng lúng túng. Ngay sau đó là mấy lời nhiệt tình dò hỏi…

Thải Bình cười nói: “Thải Vi, Tần Trung có ý gì đây? Tại sao lại mua bánh hạnh nhân cho một mình ngươi?”

Sắc mặt Thải Vi ửng đỏ, nàng ấy lắp bắp nói: “Ta… Ta làm sao biết được!” Dừng một chút, nàng ấy lại bổ sung thêm một câu: “Cũng không phải là ta bắt hắn đi mua…”

Minh Sương cười lên nói: “Ta quen Tần Trung lâu như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng mua đồ ăn cho ta! Hay là chúng ta không đủ thân!”

Thải Bình nói: “Ha ha ha, là các ngươi quá thân thiết, cho nên mới không mua cho ngươi! Đúng là một nương ngốc nghếch!”

Minh Sương lại không hiểu hỏi: “Vì sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười ha ha, nói: “Vậy thì ngươi tự đi hỏi đi!”

Thải Vi nghe các nàng cười đùa, sắc mặt càng đỏ như hoa đào, nàng ngại ngùng nói: “Đừng… Đừng đoán mò! Ngươi có ăn bánh hạnh nhân không?”

Minh Sương vội vàng thu lại lời nói: “Ăn ăn! Bánh hạnh nhân của Vương Ký này là ngon nhất! Một chiếc cũng khó mà mua được!”

Thải Vi mím môi cười, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi dây đỏ bọc bánh, sau đó lại kiên nhẫn mở gói giấy dầu, một chồng bánh hạnh nhân nướng vàng ươm chỉnh tề xuất hiện ở trước mắt. Chiếc bánh này thoạt nhìn vừa mỏng vừa mềm, nhưng lại không dễ nát vụn, còn có chút ấm áp, cũng không biết là nhiệt độ của bánh hạnh nhân hay là nhiệt độ trong n.g.ự.c Tần Trung. Thải Vi mở bánh hạnh nhân ra, thấp giọng nói: “Tiểu thư, người dùng đi! Ngươi… các ngươi cứ tự mình lấy đi…”

Đường Nguyễn Nguyễn cầm một miếng bánh lên, bánh nướng mỏng, bên trên có rắc rất nhiều hạnh nhân, giống như một tấm ngói lát trên đó, vừa nhìn đã biết nguyên liệu rất tươi mới. Minh Sương cũng gấp không thể chờ nổi mà cầm một khối bánh lên, nàng cẩn thận nắm bánh hạnh nhân trên tay, đưa vào miệng…

Rắc rắc một tiếng, bánh hạnh nhân đã vỡ thành hai nửa, một nửa bị nàng ngậm vào miệng, nửa còn lại bị rớt xuống, nàng nhanh tay bắt lấy, lập tức nhét nốt vào miệng. Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, Thải Bình thấy vậy trợn mắt há mồm. Nàng không thể không dơ ngón tay cái lên, nói: “Ngươi thật lợi hại.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không khỏi ngỡ ngàng, nói: “Minh Sương thật sự là một tiểu cô nương ham ăn.”

Miệng Minh Sương bị bánh hạnh nhân nhồi nhét đầy ắp cả miệng, nàng vừa nhai vừa hàm hồ không rõ: “Đồ tham ăn gì chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Chính là nhìn thấy đồ ăn ngon là không đi nổi.”

Minh Sương có chút ngượng ngùng cười cười, nàng ấy đỏ mặt tiếp tục ăn bánh. Thải Vi lại ngồi ở một bên an tĩnh ăn bánh hạnh nhân, một miếng cắn xuống, vừa giòn vừa thơm, hương thơm của bánh nướng cùng vị ngọt ngào của hạnh nhân dung hợp cùng một chỗ vô cùng hoàn mỹ, kèm theo tiếng nhai làm cho người ta sung sướng đến cực điểm.

Khi nàng còn nhỏ đã ăn bánh hạnh nhân do mẫu thân làm nhưng không ngon bằng bánh Tần Trung mua. Lúc ở Ích Châu, tiểu thư cùng tướng quân đi ra ngoài du ngoạn, Tần Trung liền hẹn nàng đi ra ngoài dạo chơi, chính nàng thuận miệng nói một câu muốn ăn bánh hạnh nhân, không nghĩ tới hắn thật sự để ở trong lòng.

TBC

Sắc mặt Thải Vi ửng đỏ, thất thần nhìn bánh hạnh nhân trong tay, bột mì cùng hạnh nhân… Hai nguyên liệu nấu ăn này vốn không hề liên quan, vậy mà ai có thể nghĩ đến sau khi chúng dung hợp cùng một chỗ lại hài hòa mỹ vị như vậy?

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn Thải Vi cười cười rồi nói: “Xem ra Thải Vi rất thích?”

Thải Vi sửng sốt đáp lại: “Thích sao?”

Nàng lập tức phản ứng lại, khôn mặt ửng đỏ, vội vàng lắc đầu: “Sao lại thích? Không, không… Nô tỳ không có! Nô tỳ không phải…”

Ngày thường Thải Vi ôn hòa đoan trang, giờ phút này lại hoảng hốt như một cuộn chỉ rối. Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn vô tội, nói: “Ta hỏi muội có thích bánh hạnh nhân hay không, chứ không hỏi muội cái gì khác.”

Thải Vi vừa xấu hổ vừa bối rối: “Tiểu thư!”

Các cô nương bên này đang nhấm nháp bánh hạnh nhân, bên kia, Tần Trung cũng đến Quân Duyệt quán. Tiền phó tướng uống đến sắc mặt đã có chút ửng đỏ, sắc mặt Vi phó tướng lại vẫn như thường, hắn đang chậm rãi ăn món ăn, mà Tần Tu Viễn thì cười mà không nói.

“Tướng quân, phu nhân bảo thuộc hạ mang cái này cho người.” Tần Trung vừa vào phòng, việc đầu tiên chính là đưa sữa chuối lên. Tần Tu Viễn hơi sửng sốt, hắn lập tức cười rộ lên. “Cái gì đây?”

Mắt phượng của hắn khẽ cong, nở nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-87.html.]

Tần Trung trả lời: “Đây là sữa chuối phu nhân làm, nói là rất tốt cho dạ dày của tướng quân.”

“Sữa chuối là gì?”

Tần Tu Viễn còn chưa lên tiếng thì Vi phó tướng liền trưng ra vẻ mặt hâm mộ. Hắn quan sát ấm trà kia, vô cùng tò mò bên trong chứa loại đồ uống gì.

Tần Tu Viễn hơi gật đầu: “Đổ ra đi.”

Tần Trung liền nghe lời làm theo, lấy một cái chén rồi rút nút ấm trà ra, chậm rãi đổ xuống…

Sữa chuối trắng nõn mềm mại liền từ từ chảy ra, so với sữa bò bình thường còn sền sệt hơn một chút, từng chút từng chút chảy vào trong chén, dường như chất thành một núi tuyết. Vốn Tiền phó tướng và Vi phó tướng đang uống rượu, Tần Tu Viễn chỉ có thể cùng uống trà nhưng sữa chuối vừa được đặt lên bàn thì hai người còn lại lập tức đồng loạt nhìn tới. Tần Tu Viễn tự mình bưng sữa chuối lên, nói: “Nào, coi như rửa bụi cho các ngươi!”

Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng đều bưng chén rượu lên, hai ly rượu ngả vàng cùng một ly sữa chuối tinh khiết ghép lại với nhau, vững vàng cụng một ly. Tần Tu Viễn uống một ngụm, sữa vào miệng là cảm giác tươi ngon của chuối, vừa sảng khoái vừa mềm mại, sau đó là hương sữa nồng đậm, tản ra trong khoang miệng, ngọt mà không ngấy, tự nhiên vô cùng. Thấm vào ruột gan!

Hắn không tự chủ mà nhìn qua nửa ly sữa chuối còn lại, vì sao sữa bò bình thường như vậy, mà nàng lại có thể làm được thức uống ngon như thế? Hắn bất giác hơi nhếch khóe miệng. Vừa ngước mắt lên, lại phát hiện Vi phó tướng còn đang nhìn mình.

“Có ngon không?” Vi phó tướng dường như còn quan tâm đến hương vị sữa chuối này hơn Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn lại không thể nhắm mắt làm ngơ, hắn liền nói: “Tần Trung, cho bọn họ một chút để nếm thử đi.”

Vì thế Tần Trung liền rót một chén cho Tiền phó tướng và Vi phó tướng.

Tiền phó tướng cười nhạt, nói: “Đồ uống mà cô nương nấu ra, chắc chắn không thích hợp với loại người thô lỗ như ta, ta không uống.”

Vi phó tướng lại không lên tiếng, trực giác nói cho hắn biết sữa chuối này chắc chắn không đơn giản, nhìn màu sắc mịn màng đã biết hương vị nồng đậm, chỉ là không biết… Là ngọt hay mặn?

Hắn vội vàng uống một ngụm sữa chuối sảng khoái mềm mại, thoáng cái đã xua tan mùi rượu trong miệng hắn. Chuối ngọt cùng sữa bò tinh khiết, không biết dùng phương pháp gì dung hợp lại với nhau, làm cho người ta vừa nuốt xuống bụng đã thanh tỉnh đầu óc, không muốn đụng vào rượu mạnh nóng rực kia nữa!

Vi phó tướng tấm tắc khen ngợi: “Phu nhân thật sự là có tài! Sớm biết có thứ này, ta còn uống rượu làm gì nữa?”

Tiền phó tướng hồ nghi nhìn hắn một cái, nghi ngờ.

Vi phó tướng ho nhẹ một tiếng, nói: “Lão Tiền à, gần đây dạ dày của ta không tốt, cần dưỡng dạ dày… Dù sao ngươi cũng không thích uống đồ mà các cô nương làm, ta giúp ngươi giải quyết đi.”

“Này?” Tiền phó tướng còn chưa kịp phản ứng thì Vi phó tướng đã bưng ly sữa chuối trước mặt Tiền phó tướng đi, uống một hơi cạn sạch. Tiền phó tướng trợn mắt cứng lưỡi, nói: “Uống ngon như vậy sao?”

Tần Trung nhún vai: “Ta sớm nói phu nhân có trù nghệ cao siêu, ngươi lại không tin, hối hận chưa?”

Tiền phó tướng có chút ảo não, hắn không khỏi nhìn về phía Tần Tu Viễn, còn muốn đòi thêm một ly nữa.

Ai ngờ Tần Tu ho nhẹ một tiếng, nói: “Gần đây dạ dày của ta cũng không tốt, tối nay cũng chỉ có thể uống sữa chuối mà phu nhân làm, các ngươi uống rượu, vui vẻ là được.”

Dứt lời, hắn lặng lẽ lấy ấm trà về trong tay mình. Lão Tiền lộ ra vẻ mặt nhụt chí, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Vi phó tướng: Tiểu tử nhà ngươi chờ đó cho ta!

Trăng ngày càng lên cao, Tiền phó tướng đã bất tỉnh nhân sự.

Vi phó tướng vì có hai ly sữa chuối nên chỉ hơi say. Hắn khiêng Tiền phó tướng lên rồi cùng Tần Tu Viễn và Tần Trung nói lời cáo từ, sau đó lảo đảo rời đi. Tần Tu Viễn nhanh chóng cưỡi ngựa, không bao lâu đã trở lại phủ Trấn Quốc tướng quân. Tần Trung một đường đuổi theo, sao tướng quân lại sốt ruột như vậy?

Tần Tu Viễn bước nhanh vào Phi Hiên Các, vừa nhìn thấy đèn phòng ngủ còn sáng thì không khỏi cong khóe môi. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên bóng dáng dịu dàng của nàng, lông mi khẽ cong lên, nhẹ nhàng rung động, quyến rũ lòng người.

 

Loading...