Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:57:01
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu của binh sĩ lăn xuống đất, ánh mắt còn vẻ lo lắng mà mở to, thể nhắm mắt. Tần Tu Dật vốn thương, một mũi tên bất thình lình càng khô khí lực của . Hắn đóng đinh vách núi , động một cái đều đau đến thấu xương. Hắn kinh ngạc hài cốt bên , m.á.u tươi nhuộm đỏ mặt đất của thung lũng khô cạn, đống t.h.i t.h.ể ngổn ngang mặt đất, những sinh mệnh đang sinh sống êm bỗng chốc hóa thành hư , trong khí đều tràn ngập mùi m.á.u tươi, thật lâu cũng tiêu tán. Ánh mắt đảo quanh nơi, mắt đầy tia máu, tình trạng thảm đến nỗi đành lòng .

“A…” Tần Tu Dật hét lớn một tiếng, trừng mắt về phía Lục Vương tử Mạc Lặc của Bắc Tề đang . Mạc Lặc mặc một hồng y đỏ rực như lửa, xoay xuống ngựa, đắc ý về phía . Các tùy tùng theo sát phía giống như lâm đại địch, đều vây quanh Tần Tu Dật.

Mạc Lặc nhạo: “Tần tướng quân, lâu gặp.”

Tần Tu Dật tựa vách núi, ngẩng mặt lên lạnh nhạt : “Đã lâu gặp… Bây giờ ngươi vẫn còn một con mắt để thấy , cũng là may mắn .”

Mạc Lặc biến sắc, nhấc chân hận ý đạp lên cánh tay đóng đinh của Tần Tu Dật: “Chết đến nơi vẫn còn cứng miệng ?”

Tần Tu Dật nhịn đau, lạnh lùng : “Vậy còn mau động thủ .”

Mạc Lặc nhất thời thanh tỉnh vài phần, thì chọc giận chính để cầu lấy một cái c.h.ế.t nhanh chóng đau đớn! Làm thể để Tần Tu Dật đạt mong ?

Vẻ mặt Mạc Lặc xảo trá kề sát : “Muốn c.h.ế.t ? Chẳng nhẽ ngươi , sống bằng c.h.ế.t mới là điều thống khổ nhất!”

Tần Tu Dật cũng thèm nên càng khơi dậy sự phẫn nộ của Mạc Lặc.

Hắn cởi bịt mắt , oán hận nắm lấy vạt áo Tần Tu Dật quát: “Ngươi mở mắt cho bổn vương! Chuyện mà ngươi đây!”

Hắn hét lên giận dữ: “Ngươi b.ắ.n mù mắt của chỉ bằng một mũi tên! Hại mất khả năng kế vị, đoạn tuyệt tương lai! Bây giờ cũng tên ngụy quân tử Ba Nhật Đạt giẫm chân! Ngươi vì một mũi tên mà phong thần, tiền đồ cẩm tú, dựa cái gì! Dựa cái gì?”

Tần Tu Dật ép buộc đối diện với mắt , bộ con ngươi bên mắt trái của đều mũi tên móc bộ, khi khép thì hốc mắt teo nhăn nhúm, vô cùng đáng sợ. Tần Tu Dật : “Chỉ dựa ngươi mà cũng dám xâm phạm đất đai của Đại Minh , g.i.ế.c cướp của, tàn sát dân chúng, ngươi dựa cái gì mà như ?”

Mạc Lặc càng tức giận hơn: “Các ngươi chỉ là đám kiến hôi, còn dám đánh đồng với chúng ?”

Tần Tu Dật : “Chúng sinh bình đẳng, g.i.ế.c đền mạng. Chỉ hủy hoại một con mắt của ngươi, còn cảm thấy đủ!”

Mạc Lặc phẫn nộ : “Ngươi! Ta thấy ngươi thấy quan tài thì đổ lệ!”

Tần Tu Dật như đang cầu chết, lạnh khiêu khích: “Vậy tới g.i.ế.c .”

Mạc Lặc đột nhiên tà mị: “Giết ngươi?” Hắn gằn từng từ: “Không, sẽ để ngươi thấy của ngươi chết, thậm chí còn thú vị hơn.”

Tần Tu Dật bất ngờ mở mắt , trừng mắt : “Ngươi gì?”

Mạc Lặc ngửa mặt lên trời to, điên cuồng chỉ về phía Vô Nhân Cốc: “Ngươi xem ở đây, ngươi gọi là Vô Nhân Cốc ? Chính là bởi vì nơi là khe nứt của trời, dễ thủ khó công, chỉ cần bày trận thì ai thể sống sót mà qua.”

Giọng của chút điên cuồng: “Địa hình , mỗi chỉ một lượng nhỏ nhân mã qua, chúng ở chỗ ôm cây đợi thỏ là , đến một g.i.ế.c một , đến hai g.i.ế.c cả hai… Vừa , bản vương phân phó thủ hạ giả mạo báo tin tìm phụ soái của ngươi… Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ đoàn tụ với … ”

Tần Tu Dật trợn mắt : “Mạc Lặc! Ngươi thù hận gì thì hãy tìm ! Đừng hại vô tội!”

Hắn vội vàng : “Không hai nước đình chiến nghị hòa ? Ngươi như , phụ vương của ngươi cũng sẽ tha cho ngươi!”

Mạc Lặc nhe răng một tiếng : “Ngươi sai … Ngươi c.h.ế.t thì hai nước vẫn thể nghị hòa như bình thường. Ai bảo các ngươi lý do gì xâm phạm lãnh thổ Bắc Tề của đây? Các tướng sĩ ở biên giới chúng thấy quân địch vô cớ xâm phạm thì tất nhiên bảo vệ đất nước, dũng cảm g.i.ế.c địch… Cho dù điều tra rõ ràng chuyện các ngươi cũng cố ý xâm phạm thì như thế nào? Bản vương thể , đây là một hiểu lầm…”

Sắc mặt Tần Tu Dật trắng bệch: “Chúng nhận thư từ Tả tướng và quốc thư, là ngươi giả mạo ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-95.html.]

Tần Tu Dật chút kinh hãi, dám dùng quốc thư lừa , chẳng lẽ bức thư do Tả tướng mà là cục diện bày ? Chỉ vì báo thù riêng cho con mắt ?

Mạc Lặc quái dị một tiếng : “Sao là bản vương? Trấn Quốc Công kinh bách chiến, Tần đại tướng quân nhà ngươi nhanh nhẹn như thế, thể lừa ?” Hắn tiếp tục : “Người một nhà lừa dối lẫn , .”

Sắc mặt Tần Tu Dật lạnh lẽo: “Là ai? Chính xác thì đó là ai?”

Ý của Mạc Lặc càng nồng đậm: “Bộ dáng chật vật tức giận của ngươi thật sự cực kỳ thú vị, cho ngươi , lát nữa ngươi cứ chờ xem kịch …”

Tần Tu Dật tức giận quát: “Ngươi là tiểu nhân hèn hạ! Ngươi c.h.ế.t tử tế!”

Mạc Lặc ngửa mặt lên trời lớn: “Lát nữa ngươi hãy xem ai mới là c.h.ế.t tử tế?”

Trong lúc giằng co, Tần Tu Dật mơ hồ thấy lối Vô Nhân Cốc xuất hiện. Ca ca Tần Tu Thệ của cầm kiếm trong tay, cưỡi ngựa chạy tới……

Tần Tu Thệ cùng phụ ở bên ngoài chờ tin hồi báo, mới gặp một tiểu binh đến báo tin: “Tham kiến chủ soái, trong Vô Nhân Cốc đá lớn lăn xuống, tướng quân tảng đá lớn ném trúng nên trọng thương, vì thế phái thuộc hạ đến cầu viện!”

Sắc mặt Trấn Quốc Công cứng đờ, : “A Dật ?”

Người : “Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cứu chữa càng sớm càng ! Kính xin chủ soái phái đến cứu tướng quân! bởi vì địa thế định nên một chỉ thể cho một lượng nhỏ nhân mã tiến , để tránh gây động đất đá lăn…”

Tần Tu Thệ lo lắng : “Phụ ! Con cứu A Dật ngoài!”

Trấn Quốc Công Tần Mục dặn dò: “Vậy con cẩn thận một chút, phụ ở lối chờ các con.”

Vì thế Tần Tu Thệ dẫn theo mười mấy Vô Nhân Cốc…. Tay cầm kiếm, nhanh như chớp chạy tới thung lũng chật hẹp , giống như một hành lang dài, từ bên ngoài tiến cho nên bên trong cốc trải qua trận mưa m.á.u . Giờ phút , Lục Vương tử cùng tùy tùng đều lui sang một bên, chỉ giữ Tần Tu Dật tại chỗ, sự tồn tại của giống như một mồi nhử, thể cho cha con Tần gia chùn bước chạy tới cứu viện. Tần Tu Viễn thấy thật sự là đại ca tiến thì vạn phần lo lắng: “Đại ca! Quay ngay!”

Hắn hét lên khàn cả cổ: “Đừng đến! Có mai phục!”

Hắn mất m.á.u quá nhiều, thanh âm trầm thấp vô lực, sợ đại ca thấy nên tiếp tục hét lớn: “Đi nhanh! Đừng để ý đến !”

TBC

mắt thấy Tần Tu Thệ càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng tuyệt vọng, oán hận Lục Vương tử: “Ngươi bản lĩnh thì g.i.ế.c ! Giết ! Đừng hại nhân của !”

Tay trái trật khớp nên vô lực rũ xuống còn cánh tay đóng đinh vách núi, thể lực sớm hao hết, căn bản cách nào tránh thoát cung tiễn bén nhọn. Lục Vương tử nhạo một tiếng: “Đừng giãy dụa nữa, đây là mũi tên sắt đặc chế, một khi xâm nhập da thịt, cắm trong vách núi thì ít nhất một nam nhân trưởng thành dùng hết lực mới thể rút . Đây chính là thứ bổn vương cố ý chuẩn cho ngươi, ngươi thích ?”

Hắn thấy ánh mắt như nhỏ m.á.u của Tần Tu Dật thì càng cảm thấy vô cùng thoải mái. Mắt thấy Tần Tu Thệ và binh lính phía dần dần tới gần, Tần Tu Dật vội vàng, cũng lấy khí lực từ mà duỗi chân câu lấy bảo kiếm mặt đất, vững vàng rơi tay trái của , đó, cắn răng vung lên!

“A…”

Trên vách núi dốc , m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe vẽ một độ cong thê lương. Tần Tu Dật vung đao cắt cụt tay! Hắn sụp đổ nhưng cánh tay của vẫn còn đóng đinh tại chỗ… Lục Vương tử kinh hãi nghiến răng nghiến lợi: “Tần Tu Dật! Coi như ngươi tàn nhẫn!”

Nỗi đau thấu tim khiến Tần Tu Dật thiếu chút nữa ngất xỉu. Trên mặt còn huyết sắc, tay trái của dùng sức che vai đẫm m.á.u của , chỉ tĩnh lặng nhất thời mặt đất đó co chân chạy về phía Tần Tu Thệ, vô lực gào thét: “Đại ca mau ! Đi !”

Lục Vương tử kinh hãi thất sắc, hướng về phía tùy tùng hô to: “Còn sửng sốt gì nữa! Bắt !”

Tât nhiên là Tần Tu Dật chạy bao lâu, nhưng tin chắc đại ca thấy . Binh sĩ Bắc Tề phía nhanh chóng đuổi kịp Tần Tu Dật, một chân đạp mặt đất. Miệng đầy bùn đất, hốc mắt như nứt : “Đại ca, đừng đây!”

Tần Tu Thệ là ai chứ? Hắn thể thấy m.á.u tươi bắt còn bản thì đầu chạy trốn?

Tần Tu Thệ càng nóng ruột, hô to: “A Dật! Đệ hãy kiên trì! Ta sẽ cứu .”

Loading...