Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:57:53
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng của nhỏ đến nỗi chỉ nàng thấy. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức mím môi : “Chàng nghĩ thật .”
Tần lão phu nhân thấy hai thì cũng vui mừng theo….
Mặt trời ấm áp xua tan cái lạnh của mùa xuân khiến cho tất cả muôn loài đều tranh khoe sắc, vô cùng náo nhiệt. Gần đây, trong sân của Phi Hiên Các bày thêm một bộ bàn ghế mới. Sau đó, nơi trở thành nơi tụ tập náo nhiệt nhất của Phủ Trấn Quốc Tướng quân. Thân thể Tần Tu Dật khôi phục, vì thế hôm nay tới chơi cờ cùng Tần Tu Viễn. Trong căn bếp nhỏ bên cạnh sân hai cô nương đang thảo luận về Xuân Nhật Yến. “Chi Tâm tỷ tỷ, yến hội mùa xuân năm các nhà gì ?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ mấy ngày, cũng nghĩ gì cho hợp lý. Ngôn Chi Tâm : “Cái … Mỗi nhà đều thế mạnh, nhưng thường sẽ một vài món ăn nhất định.”
Đường Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Không Xuân Nhật Yến mời nhiều đến ? Tại chỉ một vài món ăn?”
Ngôn Chi Tâm : “Mỗi năm những tham gia thi đấu đều là một đại quan quý nhân, hoàng quốc thích, thực sự món ăn thì ít, nhiều vì dự thi mà khổ luyện một thời gian dài nhưng cũng chỉ thể nắm giữ mấy món ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghi ngờ: “Nói như thì là thể dễ dàng để vươn lên dẫn đầu ?”
Ngôn Chi Tâm : “Vậy cũng chắc, bởi vì sư phụ của những dự thi đều là ngự trù nổi tiếng, bọn họ chỉ cần học mấy món ăn đặc trưng của ngự trù nổi tiếng thì cũng đủ ứng chiến .”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, hỏi: “Vậy món ăn nào ưa chuộng nhất?”
Ngôn Chi Tâm : “Cái cũng thể chính xác… Chẳng qua ở Đế Đô luôn luôn lấy phong cách tinh xảo chủ.”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ : “Tinh xảo… ”
Nàng con tôm sống trong bếp nhỏ đột nhiên nhớ một điều. Người dân vùng Lĩnh Nam một phong tục ăn uống gọi là “ sáng”. Mặc dù một từ “”, nhưng chỉ là uống mà điểm tâm để dùng với mới là quan trọng nhất.
Dân gian thường gọi “ sáng” là “một hoặc hai món”, nghĩa là ăn với một món ăn nhẹ. Rất nhiều gia đình ở Lĩnh Nam buổi sáng thường quanh một bàn, uống chuyện phiếm, thưởng thức điểm tâm, tụ tập với . Mỗi món điểm tâm cũng nhiều, trong một đĩa thể cũng chỉ ba đến bốn món, tinh xảo mà mỹ vị, cho ăn thế nào cũng đủ. Đường Nguyễn Nguyễn : “Chi Tâm tỷ tỷ, trong Xuân Nhật Yến, ‘Trà sáng’!”
Ngôn Chi Tâm sửng sốt, : “Trà sáng? Là một loại ?”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Không , nó là một sự kết hợp giữa với điểm tâm, vô cùng phong phú.” Nàng nhấc một con tôm sống lên, : “Trong buổi sáng, một trong những món ăn nhẹ nổi tiếng nhất là “há cảo” sẽ nó cho bữa sáng ngày hôm nay!”
Ngôn Chi Tâm , nhất thời hứng thú, : “Tỷ đến giúp !”
Đường Nguyễn Nguyễn mẫu một cái , : “Tỷ xem, tiên vặn một cái nhổ đầu tôm , đó ruột tôm cũng sẽ theo… Ruột tôm nhất là ăn.”
Ngôn Chi Tâm nghiêm túc , đó nàng học theo dáng vẻ của Đường Nguyễn Nguyễn, cầm một con tôm lên nhưng còn kịp xử lý thấy con tôm trơn trượt đột nhiên vặn vẹo cọ cọ tay nàng một cái, nàng kinh hãi ném con tôm ngoài: “A!”
Tần Tu Dật ở trong viện tiếng liền chạy : “Sao ?”
Sắc mặt Ngôn Chi Tâm đỏ, : “Không, gì …”
Tần Tu Dật cảm thấy chút cổ quái, : “Vậy nàng mới hét cái gì…”
Ngôn Chi Tâm căng thẳng: “Ta hét.”
TBC
Tần Tu Viễn , thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng nghẹn mà mặt đất bên cạnh Ngôn Chi Tâm một con tôm lẻ loi, liền : “Tỷ đừng … Tỷ sợ tôm, đúng ?”
Sắc mặt Ngôn Chi Tâm càng đỏ, : “Ta… Ta sợ! Ta chỉ… Không sát sinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-99.html.]
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , : “Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi , tự .”
Ngôn Chi Tâm : “ nhiều tôm như , một lâu nếu thì gọi Minh Sương đến hỗ trợ?”
Tần Tu Viễn mỉm , : “Ta đến giúp nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn chút bất ngờ, lên xuất hiện lúm đồng tiền: “Được.”
Ngôn Chi Tâm thấy cũng tự giác khỏi phòng bếp nhỏ, cùng Tần Tu Dật chơi cờ. Tần Tu Viễn rửa sạch tay hỏi: “Cần gì đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, : “Chàng nhổ đầu tôm ?”
Tần Tu Viễn nhíu mày, : “Ta chỉ c.h.é.m qua đầu địch nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn: “…”
Trong khoảnh khắc im lặng, nàng : “Bỏ , chỉ cần một bên là .”
Dứt lời, nàng nhanh chóng xử lý xong một đĩa tôm, tôm đều sạch, bỏ bát, vỏ tôm chất đống ở một cái bát khác. Tần Tu Viễn hỏi: “Vì vỏ tôm còn giữ ?”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Bên trong vỏ tôm giàu protein, ý chính là ăn thể bồi bổ thể… Hơn nữa xay thơm, còn thể sử dụng để nâng cao hương vị.”
Tần Tu Viễn xong cũng cảm thấy chút thần kỳ, thấy Đường Nguyễn Nguyễn đổ một ít dầu chảo, khi đun nóng lên liền đổ vỏ tôm . Chiên một lát một mùi dầu tươi thơm truyền , vỏ tôm cũng dần chuyển màu sang vàng. Đường Nguyễn Nguyễn một tay đổ dầu , để ráo nước vỏ tôm. Dầu tôm lọc qua khay vẻ trong suốt mềm mịn, liếc mắt một cái thể thấy đáy. Tần Tu Viễn ngửi mùi: Quả nhiên thơm!
Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn lấy tôm trong bát , cắt thành miếng cho một cái bát lớn, thêm cà rốt băm nhỏ, hạt tiêu trắng, muối, đường trắng, tinh bột… dùng đũa bắt đầu khuấy. Tần Tu Viễn ở một bên, hứng thú nàng. Đường Nguyễn Nguyễn thấy đũa khuấy tiện liền dứt khoát đổi thành dùng tay khuấy. Nàng dùng mười đầu ngón tay bóp nhân bánh nghiền nát mềm mại, bóp tới bóp lui.
Vẻ mặt của nàng chuyên chú vô cùng xinh , Tần Tu Viễn cũng thấy thích thú. Thấy nhân bánh gần , Đường Nguyễn Nguyễn liền thêm hai thìa dầu tôm , dầu tôm là một bước quan trọng, thể gợi lên mùi tươi ngon. “Nhân bánh thành công , bây giờ chúng vỏ sủi cảo.”
Tần Tu Viễn sửng sốt: “Nàng há cảo ?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, : “Thiếp đang há cảo.”
Dứt lời, nàng liền đổ tinh bột năng trong suốt và muối trong bát, đó lấy một chén nước sôi, từ từ rưới , nguyên bản là một núi bột trắng, lúc nước nhanh chóng tản bốn phía, mà bột hoà với nước, ức chế lẫn , khá thú vị. Đường Nguyễn Nguyễn nhân lúc còn nóng vội vàng khuấy chúng lên. Không giống như bột mì, loại bột dính tay nên chỉ trong chốc lát , bát bột trở thành một khối bột mịn màng mềm mại, nàng hài lòng vỗ vỗ bát bột lớn, mềm mại và dẻo dai. “Chàng thấy đấy, đây là vỏ của há cảo.”
Tần Tu Viễn : “Ta chỉ qua hoành thánh nhưng từng qua há cảo.”
Đường Nguyễn Nguyễn giống như dỗ dành đứa bé : “Lúc hấp xong, sẽ là đầu tiên nếm thử.”
Nàng mặt như hoa đào rộ lên sáng sủa. Tần Tu Viễn càng càng thích. Ngay đó, nàng cắt đống bột lớn thành từng miếng bột nhỏ. Rồi nhào một miếng bột nhỏ thành một quả cầu tròn, đó đặt lên bàn cán phẳng , hai tay chồng lên sức ép!
Quả cầu trở thành một miếng bột phẳng dẹt. Tần Tu Viễn thấy nàng đè bánh vất vả liền vòng lưng nàng, : “Nàng nặn bột, giúp nàng cán phẳng.”
Đường Nguyễn Nguyễn trả lời: “Chàng đừng cán quá dẹt…” Ai ngờ ở quá gần, nàng còn dứt lời, môi son khẽ chạm lên má … Như chuồn chuồn lướt qua mặt nước hôn lên má , bất ngờ kịp đề phòng. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, vội vàng mặt, : “Chàng! Sao ở gần như … Dọa, dọa c.h.ế.t …”
Tần Tu Viễn sửng sốt, cũng nghĩ tới nàng đột nhiên đầu . Tần Tu Viễn chiếm tiện nghi nên khóe miệng nhếch lên, : “Tiền công trả thì tất nhiên cán bột thật .”
Tai Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, nàng im lặng vùi đầu nặn bột. Tần Tu Viễn ở phía nàng, cố ý mà vô tình vòng quanh nàng. Nàng nặn một cục bột, liền đặt lên ván cán phẳng, một chưởng đè lớp vỏ phẳng tròn. Đường Nguyễn Nguyễn khỏi cảm thán, những từng tập võ nếu thật sự chuyển nghề đầu bếp thì cơ bản sức đều hơn thường nhiều.