Đôi tay đang cầm chén của Ngụy thị ngừng  một chút, ngay  đó gật đầu, "Ừ, mấy năm nay việc buôn bán   như  nữa, nếu cứ tiếp tục như  thì …"
Cứ tiếp tục như  thì sẽ càng ngày càng kiếm ít tiền hơn.
Trong nhà   đồng ruộng, tất cả  chi tiêu hàng ngày đều trông cậy  cửa hàng bánh ngọt , nếu cửa hàng càng ngày càng  kiếm  tiền thì ngày tháng trôi qua chắc chắn sẽ  bằng  đây.
Hai đứa nhỏ cũng càng ngày càng lớn,    tính đến chi phí ăn mặc, còn  đưa đám trẻ tới học đường  sách nữa.
Quà nhập học, bút mực, giấy , sách vở, đều  chi một khoản bạc lớn như nước chảy  ngoài, nhưng  đơn giản chỉ chi một , mà hàng năm đều  chi như thế.
Rồi về  nữa, hai đứa nhỏ còn  cưới vợ sinh con, việc nào cũng cần một khoản tiền lớn.
Nghĩ đến điều , Ngụy thị cảm thấy  đau đầu, bất giác xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Nương tử,  nghĩ như thế , mấy loại điểm tâm ở chỗ chúng  từ  đến nay vẫn  bao giờ  đổi …"
"Chuyện    từng  ,   , chắc chắn cha sẽ  đồng ý." Ngụy thị ngắt lời Ngô Trác Viễn , "Cha  nhiều loại điểm tâm như  đều dạy cho ,   món điểm tâm mới, thật sự    ."
"Về ý tưởng  thuê sư phó  điểm tâm từ bên ngoài về,    đề cập tới  mặt cha nữa, lúc  cha nổi giận,   là   thấy."
Trước đó khi Ngô Trác Viễn để lộ  suy nghĩ như , lúc  Ngụy Đại Hữu đập nát một cái ấm , thậm chí còn mắng mỏ Ngô Trác Viễn m.á.u chó đầy đầu.
"Nương tử, nàng    cho hết nhẽ  ." Ngô Trác Viễn vội vàng giải thích, "Ta   ý định mời sư phó  điểm tâm từ bên ngoài tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-124.html.]
"Vậy ý của  là …" Ngụy thị giật  sửng sốt một chút.
"Ta nghĩ rằng tìm một chút thức ăn vặt  hương vị  tồi ở bên ngoài về, để ở bên trong cửa hàng chúng  bán, lôi kéo  khác đến cửa hàng của chúng , khách khứa dù nhiều  ít, chỉ cần  thể tới bên trong cửa hàng của chúng  mua một ít điểm tâm, việc buôn bán  thể sẽ khá hơn một chút"
Ngô Trác Viễn  tiếp "Điểm tâm của ngày thường vẫn duy trì bán,   ảnh hưởng gì cả, tương đương với việc thêm một chút đồ  để bán, chúng  cũng  thể kiếm thêm một chút tiền mà."
Ngụy thị suy nghĩ một lúc lâu,  đó ngẩng đầu lên , "Cách đó  cũng ,  điều   cha  đồng ý .
Còn cả thức ăn vặt   định lấy ở chỗ nào? Trên trấn  hình như    đến đồ ăn vặt nhà nào  ngon thì ."
"Nếu đồ ăn lấy từ huyện thành bên  thì giá cả quá cao,   trấn  chắc  nỡ chi  tiền ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Dạo gần đây  mới tìm  một nhà bán đồ ăn vặt." Ngô Trác Viễn thấy Ngụy thị  ý , vội vàng đưa thức ăn  chuẩn  sẵn , "Đây là bỏng ngô, đây là cơm cháy, đây là tai mèo, quầy hàng của nàng  vốn còn bán cả khoai lang đỏ khô, nhưng mấy ngày gần đây  phơi nữa, nương tử nếm thử  ,  ăn thấy mùi vị  tệ."
Mấy thức ăn bày  ở  mặt, tất cả thoạt  đều  tồi, Ngụy thị cũng  do dự,  lượt ăn từng thứ một.
"Nương tử ăn thấy hương vị thế nào?" Ngô Trác Viễn hỏi.
"Ăn ngon!"
Ngụy thị nuốt miếng tai mèo cuối cùng xuống, đôi mắt sáng bừng lên, "Tướng công,  tìm mấy đồ ăn vặt  từ chỗ nào, ăn còn ngon hơn cả những thứ đồ ăn vặt mà  theo cha  phủ thành ngày  ăn đó."
"Thật ."
Ngô Trác Viễn thấy Ngụy thị   lòng với hương vị của mấy món , lông mày giãn , "Đây là thức ăn do một vị tẩu tử họ Tô dạo gần đây bày quán bán ở  trấn,  ăn thấy mùi vị  tồi, liền nghĩ đến chuyện  thể mượn nó để   đổi việc buôn bán của cửa hàng chúng   hơn một chút  ."