“Miệng mọc ở của , bọn họ gì thì bọn họ .” Tô Mộc Lam một bên cầm lấy cánh tay của Bạch Thủy Liễu, sợ cô bé lạc ở phiên chợ, một bên đảo mắt qua , tìm chỗ thích hợp để bày hàng.
“Đừng vì chuyện mà vui, dù bọn họ gì nữa, chúng cũng mất miếng thịt nào đúng ?”
“Lại , bọn họ đang vì chuyện mà phiền não, bọn họ nguyện ý tự tìm phiền não cho bản thì cứ để bọn họ , chúng ở một bên xem kịch là .”
Tô Mộc Lam xoay mặt về phía Bạch Thủy Liễu, mỉm một cái.
Bạch Thủy Liễu ngẩng đầu, khéo bắt gặp ánh mắt của Tô Mộc Lam.
Ánh mắt long lanh, còn trong sáng, đôi mắt sâu và mang theo ý mạnh mẽ, trong ý mang một nét tinh nghịch.
Bạch Thủy Liễu trong lòng khẽ động, cũng cùng cô mỉm , “Nương đúng.”
Nói , ngẩng đầu lên đến thị trấn, còn hai bên đường bày đồ liên tiếp , nhón chân một nhón một nhón, “Nương, chúng bên , con thấy bên bán đồ ăn.”
Tô Mộc Lam ngẩng đầu, quả nhiên phía đều bày bán đào, táo xanh, quả mận, thịt lợn kho, bánh nướng cùng các sạp hàng khác, đó liền dẫn Bạch Thủy Liễu về phía .
Tìm qua tìm ở phiên chợ, cuối cùng tìm một chỗ thích hợp.
Bên trái bán đào, bên bán đậu phụ giá đỗ, môi trường tổng thể cũng tính là sạch sẽ.
Đem giỏ tre đặt xuống đất, vén tấm vải rổ lên , lộ mớ khoai lang sấy dẻo màu vàng cam bên trong, sạp hàng đơn giản coi như là .
Chỉ là bày ở đây lâu , đến , cũng liếc xem bên đây một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-25.html.]
Mắt thấy sạp đậu phụ bên cạnh tới ngớt, sạp đào cũng sớm mở hàng, bán hết nữa rổ, chỉ duy nhất khoai lang sấy dẻo của nàng ở đây, một đến mua cũng .
Bạch Thủy Liễu chút nóng lòng, đến cả Tô Mộc Lam cũng cau mày, tỉ mỉ quan sát một lát.
Sạp nhỏ, trải đất, mắt là nguyên nhân thứ nhất, cái thứ hai là vì khoai lang sấy dẻo của bọn họ mềm mại thơm ngọt, cho nên dù liếc xem một cái cũng đầu bỏ mất.
Về cái thứ ba....
Sạp đậu phụ bên cạnh chủ sạp hét đến cổ họng chút khàn , bán đào cũng lúc nghỉ mệt mà uống nước, sạp của bản thì im lặng như hến, bên cạnh thể chú ý đến mới lạ.
Rõ ràng sống ở hai kiếp, quên mất tính quan trọng của quảng cáo, đúng là xuyên cũng đem đầu xuyên đến ngốc .
Tô Mộc Lam bất lực vịn trán, trực tiếp hắng cổ họng lên, bắt đầu rao bán.
“Khoai lang sấy dẻo, khoai lang sấy dẻo mềm mại thơm ngọt, ba văn tiền một cân....”
Âm thanh vang dội, trong suốt, đồng thời bởi vì Tô Mộc Lam rao bán tiết tấu, giọng điệu uyển chuyển, cảm giác du dương.
Tiếng rao bán nhanh chóng thu hút sự chú ý của .
Đem khoai lang sấy dẻo đồ ăn vặt mà , giá cả đắt, lượng một cân cũng ít, nhưng khoai lang sấy dẻo ....
Một đại thẩm xách theo giỏ tre dừng bước, Tô Mộc Lam mỉm , "Nàng dâu nhỏ rao dễ , nhưng rao đúng, khoai lang sấy dẻo cứng, răng lợi thể cắn nổi, hề liên quan đến mềm mại ngon miệng ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc chuyện, giỏ tre bên trong chứa cá, cá vẫn còn đang đạp một chút, hiển nhiên là mới mua về.
"Thật sự càn với thẩm tử, khoai lang sấy dẻo nhà con mềm mại ngon miệng, cùng khoai lang sấy dẻo nhà khác giống , thẩm tử nếu như tin, thể nếm thử một chút?" Tô Mộc Lam ăn xưa nay là một hẹp hòi, nhặt một miếng khoai lang sấy dẻo nhét trong tay của đại thẩm.