Đưa đến tay đại thẩm cũng  từ chối, chỉ  chằm chằm, “Nhìn màu sắc đúng là  tươi, nhưng   ăn  sẽ như thế nào....”
Trực tiếp cắn một miếng.
“Hửm?” Bên trong miệng còn nhai  hết khoai lang sấy dẻo, đại thẩm  đôi mắt  sáng lên, ậm ờ mà , “Đừng  khoai lang sấy dẻo  thật sự  mềm  ngọt, ăn      cần dùng sức.”
Nhanh chóng đem khoai lang sấy dẻo trong tay ăn sạch sẽ, thậm chí đại thẩm còn l.i.ế.m liếm miệng, “Ăn hoài  ngán.”
“Ây, Khoai lang sấy dẻo  của con, tại  so với khoai lang sấy dẻo của  khác    mềm  ngon hơn như ?”
Phơi  đủ khô, nhưng ăn   mềm, hơn nữa khoai lang   ngọt, ăn xong cảm giác dư vị vô cùng, vẫn còn  ăn một chút nữa, đại thẩm  chằm chằm  khoai lang sấy dẻo ở bên trong giỏ tre của Tô Mộc Lam, dường như  chút do dự, “Nào, cân cho  hai văn tiền , nhưng răng của   ,  tham ăn, những đồ khác đều  mấy gì ăn , khoai lang sấy dẻo  răng  thể ăn .
“Xong .” Tô Mộc Lam thuận lợi lấy  cân đòn   chút cũ đem khoai lang sấy dẻo lên cân,  ở một bên , “Khoai lang sấy dẻo  là bí quyết của nhà con,  khác đều    mùi vị  của nhà con, đại nương nếu như cảm thấy ngon,    đến phiên chợ mua.”
“Hôm nay đại thẩm mở hàng cho con, con thêm cho đại thẩm một ít.”
Tô Mộc Lam cho cân đòn lên cao,  khi cân xong,  thêm mấy miếng cho đại thẩm để  bên trong giỏ tre.
“ là   ăn.” Đại thẩm mỉm , đem hai văn tiền cho Tô Mộc Lam.
“Đại thẩm  thong thả.” Tô Mộc Lam đem đồng tiền nhét  chỗ eo, tiếp tục bắt đầu rao bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-26.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Khoai lang sấy dẻo mềm mại thơm ngọt....”
Một âm thanh du dương vang lên khắp khu chợ.
Có  mở hàng, cũng   theo gió mà mua, nhưng đa   đến mua chỉ vì tò mò   khoai lang sấy dẻo rốt cuộc  mềm ngọt  ,  khi nếm thử đa   một nửa   đều sẽ mua một ít.
Hoặc là hai văn tiền cân nữa cân hơn, hoặc một văn tiền cân ba lạng, cũng   tay hào phóng hơn,  lấy hai cân.
Cứ liên tục bán, đợi đến khi mặt trời lên cao, thời tiết biến nóng,  ở phiên chợ cũng dần dần ít , bên trong giỏ tre của Tô Mộc Lam và Bạch Thủy Liễu căn bản  thấp xuống,  còn  bao nhiêu nữa.
Tô Mộc Lam suy nghĩ một hồi, đem những miếng khoai lang sấy dẻo còn  dồn , đối diện với chủ sạp đậu phụ bên cạnh , “Đại thúc, con ở đây còn  sáu bảy lạng khoai lang sấy dẻo,  thể đổi ba cân đậu phụ  ?”
Sáu bảy lạng khoai lang sấy dẻo chắc  hai văn tiền,  khéo bằng tiền của ba cân đậu phụ.
Hai văn tiền, cũng là hơn một cây kẹo hạt mè, nếu như mua bánh quai chèo, cũng  mua  bao nhiêu, nhưng   thể mua  nửa cân khoai lang sấy dẻo, hơn nữa lúc nãy ông  cũng  thử qua khoai lang sấy dẻo, mùi vị đúng là  tệ.
Hơn nữa cái  là dùng đậu phụ để đổi, đậu phụ nếu như bán  hết, trời nóng như thế cũng  thể để đến ngày thứ hai  bán , chỉ  thể tự ăn hết, nhà mở xưởng  đậu phụ thủ công, cả ngày ăn đậu phụ đến ngán , đổi chút khoai lang sấy dẻo, còn suy nghĩ  gì nữa chứ.
Đại thúc chủ sạp đậu phụ đang cân nhắc một hồi  đó gật đầu, “Được , xem như là đem cho con cái trong nhà  đồ ăn vặt.”
“Cảm ơn đại thúc.” Tô Mộc Lam đem những miếng khoai lang sấy khô còn  thu dọn sạch sẽ,  bộ đều cho đại thúc bán đậu phụ .
Mà đại thúc cũng  nhanh nhẹn cắt cho nàng một miếng đậu phụ lớn, cân  một chút, “Ba cân hai lạng,  ,  bớt  nữa, con cân cho cũng nhiều,  thể để con chịu thiệt.”