Ngoại trừ chính  tự  sách hoặc là  học ở  trấn và huyện thành, ngay cả thôn lớn hơn mười gia đình như thôn Bạch gia, cũng chỉ  Bạch Vĩnh Hòa nhà Phùng thị cùng với mấy đứa trẻ nữa    sách ở học đường, ước chừng  bốn đứa trẻ.
Cũng bởi vì mỗi thôn làng đều   ít   sách, nên ba bốn thôn gần  cũng mới chỉ  một học đường chính thức, học sinh cũng chỉ  mười lăm, mười sáu .
Bây giờ Tô Mộc Lam hỏi vì  cho bọn trẻ   sách ở học đường chứ    sang bên đồng sinh Bạch Học Văn chỉ để nhận  mấy con chữ mà thôi.
Phùng thị  nhướng mày : "Học đường  hai vị , một vị là Triệu Khải Tài, một vị là Vương Minh Viễn, đều là tú tài, học thức và nhân phẩm đều  tồi, Triệu  am hiểu hội họa, Vương   kì nghệ cực , hai vị  cũng đều dạy học sinh những môn ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiền trả công cho các vị  thì mỗi  hàng năm sẽ là ba lượng bạc, trừ những cuốn sách ngày thường bắt buộc  sử dụng trong các lớp học thì  sẽ mua cho, còn giấy, bút và mực, và những cuốn sách mà  giao cho  tử  thêm, đều  tự   mua."
"Nếu theo bình thường mà tính, trong nhà  một   sách thì một năm ước chừng tiêu tốn  mười lượng bạc, nếu chăm chỉ hơn, bút mực và giấy dùng nhiều hơn, thì  thể sẽ tốn nhiều tiền hơn một chút."
"Ngươi  khả năng kiếm tiền, nên nếu cung cấp cho bốn đứa nhỏ  sách thì tuy rằng  chút vất vả, nhưng cũng     , chỉ là trong học đường bình thường chỉ tuyển  tử nam,  nhận  tử nữ…"
Quả nhiên là  nhận  tử nữ.
Thời đại  cuối cùng cũng là xã hội phong kiến, tuy rằng phong tục dân gian cũng  cởi mở hơn nhưng dù  vẫn là chế độ trọng nam khinh nữ.
Tô Mộc Lam bởi vì kế hoạch  cho bọn trẻ  sách để hiểu lý lẽ, mở rộng kiến thức hơn  ngâm nước nóng, nên khẽ thở dài một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-290.html.]
"Cũng   chỉ mỗi học đường chỗ chúng   nhận, mà nếu tìm khắp các trấn lân cận cũng sợ là  , học đường nhận nữ tử duy nhất là ở  huyện thành, nhưng mà   đó là học đường của gia tộc Lục gia, lúc đầu chỉ nhận các cô nương của gia tộc họ Lục   học,  đó cũng nguyện ý cho  ngoài   sách, chỉ là   học ở đó cũng cực kì  dễ dàng, cần   chút quan hệ thì sơn trưởng mới đồng ý."
Phùng thị : "Trước đây khi  còn là cô nương thì phụ mẫu của  cũng  đưa    sách mấy năm, học lễ nghi gì đó, nhưng hao phí  nhiều sức lực cũng    chuyện ,  đó đành để   theo biểu tỷ từng  học ở học đường Lục gia  sách hai năm."
Tô Mộc Lam trừng lớn hai mắt.
Lục gia  là  nhất dòng họ của  bộ huyện thành,  nuôi dưỡng  ít  xuất chúng,   trong tộc còn    quan ở kinh thành, ngay cả  giàu nhất trong huyện thành cũng là họ Lục.
Dòng họ như ,  thể xây học đường để dạy nữ tử thì cũng   gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là học đường của gia tộc Lục khó  như , đoán chừng là cũng xem gia thế của đối phương như thế nào,  ích lợi gì đối với dòng họ Lục  .
Học đường  chắc hẳn  chỉ là học đường thông thường, mà là một liên kết liên quan đến lợi ích tương đương.
Học đường nữ tử như  cũng tất nhiên   là việc mà Tô Mộc Lam nghĩ là  thể  .
Tô Mộc Lam thở dài lắc đầu.
Phùng thị vỗ vai của nàng: "Tâm tư   nương như ngươi thì  cũng hiểu , chỉ là đây cũng là chuyện   cách nào, ngươi nếu thật sự  đưa mấy đứa nhỏ  học, chắc là cũng chỉ  thể đưa Mễ Đậu  một  thôi."
"Để  về nhà thương lượng chuyện  với bọn nhỏ,  cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện nên  gì bây giờ." Tô Mộc Lam nâng cằm.
"Nếu thật sự   nữa thì ngươi thử đến học đường trong thôn chúng  xem  thể cho  ?" Phùng thị đề nghị: "Văn thúc ở thôn của chúng  tuy chỉ là đồng sinh nhưng dạy con chữ, nhận  chữ gì đó cũng là  thể, đều là  cùng một dòng họ, thử  chuyện cũng dễ hơn so với   chuyện với học đường bên ngoài."