" , thím Hàn đây là   chỗ nào thế."
"Mặc kệ  chỗ nào thì   rõ đường , nếu ánh mắt   thì sẽ  ngã mất, lúc đó thì sẽ   lắm …"
"Cũng   thêm vài lời, mắt của một      thì cũng   là điều cần quan tâm lắm, quan trọng nhất là nếu lòng   xa,  sai đường, cứ cắm đầu  trong hố phân thì mới thật sự là xui xẻo."
Mấy phụ nhân miệng lưỡi lợi hại, lúc  cũng  chuyện  hề khách khí, tất cả đều hướng về phía Hàn thị châm chọc.
Từng câu từng chữ đều như chỉ cây dâu mắng cây hòe,  Hàn thị ở chỗ  bịa chuyện gây sự.
 mà tất cả   tức giận như  thì cũng là do  nguyên nhân.
Tô thị là một  hiền lành, đối xử với ai cũng  ôn hòa, ở trong thôn cùng  hợp tác mở xưởng, còn quyên góp bạc cho nhà thờ tổ nữa.
Bây giờ trời  lạnh , nàng còn cùng với Bạch Kim Bắc gửi thêm than đến học đường trong tộc, khiến cho bọn nhỏ lúc  sách   chịu lạnh.
Người như  mà Hàn thị  ở đây vu khống nàng lén lút gặp gỡ nam nhân!
May mắn là Bạch Thạch Đường trùng hợp trở về nhà,   mặt cũng coi như là  thanh minh cho Tô Mộc Lam,  nàng  rõ ràng  chuyện.
Nếu như Bạch Thạch Đường  trở về thì , nếu trong nhà Tô Mộc Lam   thấy bóng  nào thì Hàn thị sẽ  ?
Có  Hàn thị sẽ   chạy mất , cứng rắn  hất chậu phân lên đầu của Tô Mộc Lam  ? Bà già đê tiện  thật sự là quá đáng ghét!
Mọi  càng nghĩ càng thấy tức giận, ánh mắt lúc   về phía Hàn thị cũng sắc như dao, hận  thể chọc mấy lỗ   của bà .
Hàn thị     đến mức chột , nhưng trong lòng cũng  phục, lập tức đặt m.ô.n.g   đất: "Mấy  các ngươi   thể cùng  bắt nạt bà già  như ?"
"Hừ, đây là bản  cũng  chính   chuyện mất mặt, trả lời   nên chuẩn   lóc om sòm đây mà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-455.html.]
"Nào nào nào,   tránh  một chút, thím Hàn chuẩn  bắt đầu  lóc òm sòm , nhường cho   một chút chỗ trống chứ."
"Tốt nhất là ai đó về nhà mang chút hạt dưa đậu phộng gì đó  đây, nếu chỉ   xem náo nhiệt thì cũng chán."
Vân Mộng Hạ Vũ
"…."
Một đám  vây quanh bày  bộ dạng như "Mời bắt đầu màn trình diễn của ngươi" cùng với sắc mặt mỉa mai  Hàn thị.
Khuôn mặt của Hàn thị tái mét thành màu gan heo, đôi môi run rẩy  thể  thành lời.
"Ngươi, các ngươi…."
"Thím Hàn." Ánh mắt của Bạch Thạch Đường  Hàn thị  mang theo chút lạnh lùng: "Vừa  nhiều  ồn ào nên  cũng  hiểu rõ ràng là cuối cùng đang xảy  chuyện gì,    mà thím  là đang  nương của Thủy Liễu ?"
Bạch Thạch Đường tính tình tử tế, nổi tiếng khắp thôn là  đối xử với    hiền lành.
 Hàn thị và Bạch Thạch Đường là hàng xóm, quen  nhiều năm như  thì cũng  tính tình của , nếu tức giận thì so với ai khác đều đáng sợ hơn.
Bởi vì lúc  Hàn thị từng mắng Bạch Thủy Liễu khắc c.h.ế.t mẫu , vì  Bạch Thạch Đường từng suýt chút nữa cầm đao đến nhà bà.
Lúc    chất vấn, hơn nữa  mặt  cũng  hiện lên vẻ tức giận, giọng  cũng lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao, vì   chắc chắn sẽ  dễ dàng bỏ qua chuyện  của Tô thị.
"Không,   gì cả…." Hàn thị theo bản năng rụt cổ ,  cũng  dám  Bạch Thạch Đường.
"Thực sự   gì ?" Bạch Thạch Đường nhíu mày.
Bạch Thạch Đường ở bên ngoài  công việc áp tải hàng hóa bao nhiêu năm,  tay cũng dính  ít m.á.u của bọn cướp,   ít nhiều cũng mang theo chút sát khí, bây giờ đang tức giận nên khí thế càng khiến cho   sợ hãi, chỉ  nhanh chóng chạy trốn.
Hàn thị  chút  chịu nổi khí thế như ,  chuyện đều  lắp bắp: "Ta, , …."
Sau khi run rẩy vài cái, Hàn thị bật  nức nở: "Là bà già  hoa mắt  nhầm ,   mỡ heo che tâm, nghĩ sai …."