“Không  gì, mới   thôn trưởng đến nhà Lai Sinh,  ông nội Lai Sinh bệnh  nặng thêm,  thể là ngày mùa mệt nhọc, trong nhà    thuốc,   là  và ông  cùng  kê đơn thuốc, nên bây giờ   chợ bốc thuốc giúp ông nội Lai Sinh.”
Loan Loan cũng  khỏi lo lắng, mệt nhọc quá độ khiến bệnh tình dễ trở nặng hơn, sợ rằng mấy ngày  lão gia tử  vì sợ mất bạc mà   uống thuốc , nàng lập tức hỏi : “Chàng  đủ bạc ?”
Bách Thủ gật đầu: “Đủ, nàng  dạo một lát thì trở về .” Mới   Dương Nghĩa Trí còn  lấy bạc đưa   tiền thuốc cho ông nội Lai Sinh, nhưng   chịu lấy tiền của thôn trưởng.
Vả  bốc hai thang thuốc   tốn bao nhiêu tiền. Bách Thủ xoay   chợ.
Mẹ Nguyên Bảo và Loan Loan    trong thôn   chuyện.
” Ông nội Lai Sinh bệnh  nặng ?”
“Vâng, ông    bệnh một  thời gian  dài,  và Bách Thủ vốn  cấy xong mạ thì sang giúp đỡ, nhưng  ngờ bọn họ  sớm cấy mạ ,  ngày mùa, ông nội Lai Sinh uống thuốc tinh thần hình như cũng  lên  nhiều, nhưng mấy ngày nay ngày mùa  mệt nhọc một hồi  khiến bệnh trở nặng.”
Người nhiều tuổi mà ngã quỵ, thì các loại bệnh lập tức kéo  đến. Hơn nữa thời gian  kéo dài như , bệnh nhẹ cũng trở thành bệnh nặng .
Mẹ Nguyên Bảo bèn  khỏi nghĩ đến bà nội Nguyên Bảo, may là lão nhân trong nhà   thể khỏe mạnh, tốn bạc ngược  chỉ là chuyện nhỏ, chỉ  khỏe mạnh mới là quan trọng nhất. Hơn nữa  già một khi ngã xuống thì sẽ  khó khỏe  . Lai Sinh  như , nếu thật sự ông nội Lai Sinh  chuyện bất trắc thì đứa nhỏ  cũng khổ !
Hai  lo lắng cảm thán một trận. Trên đường trở về gặp   Đại Trí đúng lúc   đồng, thấy  Nguyên Bảo bà còn chủ động chào hỏi, nhưng rốt cuộc cũng  để ý đến Loan Loan.
Loan Loan  khó hiểu: “Tẩu  xem     trêu chọc bà  lúc nào  chứ,  cứ mỗi   thấy  thì sắc mặt cũng   thế?”
“Mẹ Đại Trí mỗi  gặp  đều như  ?” Mẹ Nguyên Bảo .
“Một đoạn thời gian gần đây vẫn như , nếu  gặp  nhà bọn họ mà  hai câu thì sắc mặt bà  còn khó coi hơn bây giờ nữa đấy.” Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nàng cho rằng     với  của một nhà Lý Đại Trí.
Hai   chuyện đến cửa thôn, trùng hợp gặp   Thạch Đầu, nàng  thấy hai   ở một chỗ  nhỏ, thì liền  tới, nhưng khi  , sắc mặt  cổ quái lướt  Loan Loan hai cái.
“Muội còn   nguyên nhân ?”
Loan Loan lắc đầu, nàng thật sự   nguyên nhân, ước gì  ai tới  cho nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-112.html.]
Mẹ Thạch Đầu  bộ dạng nàng xem  là thật sự  , cũng hé miệng  , sẵng giọng: “Muội quên nhưng    còn nhớ rõ đấy, nếu      nhớ thương con của bà . . . . . . A. . . . . .”
Loan Loan mở to hai mắt mắt   Nguyên Bảo,  thử nhéo  eo , nhíu mặt    Thạch Đầu: “Các tẩu   là  ý gì chứ? Muội   hiểu?”
Mẹ Nguyên Bảo ngẩn : “Muội  quên thật ?”
Loan Loan gật đầu, chẳng lẽ  thể    thật   chuyện gì  liên quan đến Lý Đại Trí?
Mẹ Nguyên Bảo   Thạch Đầu,  Đại Thạch xoa cái eo  nàng nhéo, : “Muội thì quên nhưng hình như    còn nhớ rõ đấy!”
Loan Loan  mờ mịt, nàng  Bách Thủ , từ  khi nàng gả tới đây gần như    ngoài, đương nhiên cũng  thể  trong thôn tiếp xúc với Lý Đại Trí, đó là chuyện  khi thành  ?    thể hỏi thẳng.
Bèn : “Trước   ở nhà cũng  ít  ngoài, đều là hàng xóm láng giềng thì gặp mặt cũng   là chuyện lạ!”
Hai  khác  mở to hai mắt , liếc mắt  , một lúc lâu  Nguyên Bảo mới kéo nàng, ba   về phía ngoài thôn.
“Ba  chúng  bình thường quan hệ  , ngay cả  chuyện gì cũng sẽ   lung tung  ngoài, nếu hôm nay   đến đây ,  thì   việc  hỏi  một chút.”
Mẹ Đại Thạch cũng gật đầu phụ họa  Loan Loan.
Bị bộ dáng thần thần bí bí của hai   cho khẩn trương  dứt, hơn nữa   lúc lấy  nhà lấy  đất cũng may mắn là  hai , mà hai  ở trong thôn   cũng chiếm  danh tiếng .
Thấy nàng gật đầu,  Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, cân nhắc : “Người nào   thời niên thiếu, Lý Đại Trí ở trong thôn  cũng xem như là  , ông nội của  là một   chữ, phụ   cũng  chữ, đến  đây thì càng khó lường,  còn đang cân nhắc  tham gia khoa cử nữa. Ta tin quanh đây cô nương nào  hâm mộ chứ,… Ai da, các ngươi đừng   như ,  đây cũng    chuyện linh tinh , bây giờ chúng  đang luận sự nha. Bây giờ  cũng  là  của một đứa con ,   thể  tâm tư  . . . . . . Chuyện ban đầu  thích  cũng   lạ nha, thế nhưng, ha ha, lúc      là vội vã tìm nhà chồng cho  , chúng  đây cũng chỉ là  một chút lời tri âm thôi. Chúng  cũng chỉ là tùy tiện mà hỏi, nếu   tiện trả lời cũng   chuyện gì . . . . . .”
Loan Loan mờ mịt  nàng.
Chi chi ngô ngô một trận, cuối cùng  Nguyên Bảo  ngượng ngùng, còn mang theo hai phần tò mò, nhỏ giọng : “Thì chuyện đó,   lúc   chạy  tỏ tình với Đại Trí a. . . . . .”
Cái gì?
Loan Loan  sét đánh ngoài cháy trong sống.