Tất cả   là phu nhân nông thôn,  từng  qua chuyện đại sự gì, đương nhiên cũng  từng ký thứ ,  thấy việc  còn  ký khế ước gì đó thì tất cả   đều  chút khó hiểu,  đây Loan Loan   việc  với  Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu, nên hai  ngược  cũng  lộ  vẻ gì khác.
Cái khế ước  cũng chỉ là một loại ràng buộc, nó yêu cầu       những việc   trang,  khi đến    đồng ý với Loan Loan sẽ   lung tung, nếu như trong lòng thật sự nghĩ như  thì đương nhiên cũng  cần sợ ký khế ước gì cả.
Loan Loan kiên nhẫn giải thích cùng  : “… Lần   thể  việc giúp đỡ quán rượu cũng chính là cơ hội của chúng ,  tin rằng chỉ cần   chúng   , thì   Dư chưởng quỹ vẫn sẽ cho chúng   ăn, cho nên, vì để cho quán rượu yên tâm,   chỉ cần   mấy thứ    lúc nãy là ,  chỉ    ký, mà  cũng  sớm ký kết với Dư chưởng quỹ . Vì    cũng đừng lo lắng, về phần cái khế ước khế ước …” Nàng nghĩ nghĩ,  với Lý Đại Thạch đang  trong đám : “Đại Thạch ca,    chữ ?”
“Trước    theo   học qua…, cũng   một ít.”
Loan Loan mời Lý Đại Thạch đến phía , đưa khế ước cho  xem: “Xin Lý đại ca xem kỹ nội dung ghi  khế ước ,  đó  cho   , cho    rõ nội dung trong khế ước, để    thể an tâm.”
Lý Đại Thạch cầm khế ước thực sự chăm chú ,  từng cái cho   , cuối cùng gật đầu với Loan Loan: “Không  vấn… vấn đề gì.” Lại  về phía những  khác: “Khế ước  chính là để đoàn  chúng …   mang tay nghề học , mang những … thứ chúng   thấy  ngoài  lung tung, bản  hiểu là , việc  cũng  dễ , vợ Bách Thủ dạy kỹ thuật cho chúng , là tin tưởng chúng … , hiện tại cũng cho chúng…  cơ hội kiếm tiền . Ta   bất cứ ý kiến gì với việc ký cái .”
Nói xong trả hợp đồng  cho Loan Loan.
Loan Loan mỉm  với ,  đó  những  khác: “Đại Thạch ca   sai,    nghĩ, bình thường ở nhà chúng  cũng   thu nhập gì, thật vất vả   một cơ hội  như , chúng    thì   công việc  quán rượu sẽ giao  bộ cho chúng , cuối năm còn  một  nữa, hơn nữa   thương lượng với Dư chưởng quỹ xong , nếu như   chúng   xong, thì cuối năm ông  sẽ ưu tiên dẫn  đến thôn chúng  mua lợn sống, chúng  sẽ  còn lo lắng vấn đề bán lợn sống  nữa…”
Nghe xong điều ,   bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Mặc dù đến cửa ải cuối năm nhu cầu mua lợn sống nhiều hơn nhưng  bán cũng  nhiều, cho nên   cũng   đều  lo lắng. Nếu như   chịu mua  bộ lợn sống trong thôn,  thì bọn họ còn buồn gì nữa?
“… Bán lợn sống , tiếp đó chúng  còn  thể tới đây  việc kiếm tiền, đây là một cơ hội  . Đây là lời tâm huyết của , chúng  đều là  cùng một thôn. Ta hi vọng tất cả    thể kiếm  bạc, bắt đầu sung túc…, nhưng  cũng sẽ  miễn cưỡng  , tự   cân nhắc , ai đồng ý cùng  với  thì  lên  ấn dấu tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-115-thon-phu-co-kien-thuc-muon-con-trai-hay-con-gai.html.]
Mẹ Nguyên Bảo và  Thạch Đầu  chút do dự  lên ấn dấu tay, Mai Tử đương nhiên cũng ấn, tiếp đó Lý Đại Thạch cũng  đến ấn dấu tay theo.
Mẹ Trường Thọ do dự một chút cũng  lên ấn dấu. Nội dung khế ước     gì, chỉ là ở nông thôn ít  gặp chuyện như  nên cũng khó tránh khỏi  chút do dự. Có điều gần đây quan hệ của Mai Tử và Loan Loan  . Mai Tử cũng tin tưởng thì đương nhiên bà cũng đồng ý.
Cho những  khác thời gian cân nhắc. Loan Loan  qua một bên kiểm tra xương cốt và thịt  cạo , mỗi phần xương heo và thịt heo đều phân riêng , thịt cắt  thành vô  miếng, đựng trong hai cái chậu lớn,  đó Loan Loan chọn  một chút thịt nửa nạc nửa mỡ dùng để  lạp xưởng cho   mang  cắt
Làm xong những thứ , nàng trở về nhà. Những  khác cũng  nghĩ thông suốt,   đều đồng ý ấn dấu tay, lúc đến lượt  Lan Hoa, Loan Loan chăm chú  nàng : “Chị dâu ,  ký khế ước  thì nhất định  tuân thủ,  thể để lộ  chuyện chúng   mấy ngày nay, nếu   phát hiện  ai trái với ước định, thì  những  lấy  một phần tiền công của mấy ngày nay, mà còn  thể bồi thường theo điều lệ  khế ước đấy.”
Mẹ Lan Hoa gật gật đầu: “Ta sẽ    .”
“Ngay cả  chuyện phiếm bình thường cũng  thể mang   lung tung , truyền kỹ thuật  ngoài, nếu như  bồi thường đúng theo khế ước, thì phía quán rượu  quyền cho nha môn xử lý việc  đấy, tẩu xác định sẽ    chứ?” Lúc hỏi lời , mắt Loan Loan còn   Kim Đản  theo đằng  nàng.
Bản   Lan Hoa cũng  bình thường  thích nhiều chuyện, nhưng vì một lượng bạc, nàng buộc  kìm nén bản , vô luận như thế nào cũng  thể   việc , nàng  Loan Loan gật đầu  nghiêm túc: “Ta cam đoan sẽ   .”
“Vậy thì .” Sau đó Loan Loan đẩy khế ước đến  mặt nàng,  Lan Hoa ấn dấu tay. Mẹ Kim Đản ở đằng   lên  tự giác  với Loan Loan: “Ta cũng sẽ    .”
Chờ tất cả   đều ấn dấu tay hết, cất xong khế ước, Loan Loan dẫn    tới từng hàng thịt heo  mặt, đặt  bộ tương đen, tiêu bột, và những thứ gia vị khác lên  bàn, mang một chậu thịt heo trong đó đến  mặt, dựa theo phân lượng thịt, lấy một cái chậu , múc một lượng tương đen   ,  đó đổ thêm tiêu bột, các gia vị khác …, đợi một chút, khuấy đều lên,  để  Nguyên Bảo và Mẹ Thạch Đầu mang gia vị và thịt heo đến một chỗ riêng, như thế, dự theo lượng thịt bao nhiêu mà phối chế gia vị tương ứng cho đến khi phân chia hết hai mươi đầu thịt heo.