Lúc Bách Thủ trở về thức ăn nấu xong, thấy chỉ Loan Loan nên thuận miệng : “Mẹ ?”
Loan Loan dọn cơm đáp: “Trong nhà nhiều việc nên bà về .”
“Sao nàng giữ ăn cơm?”
Loan Loan ngẩng đầu kinh ngạc mắt . Trước lão nương nàng đối xử với như mà vẫn thế ! lúc nàng ở đây, việc chuyện cũng thoải mái như bình thường thế .
Nghĩ nghĩ, lúc ăn cơm Loan Loan liền hỏi : “Bách Thủ, cha đối xử với như , trách họ ?”
Bách Thủ ngẩn , tại đột nhiên Loan Loan hỏi chuyện , thấy Loan Loan hỏi chân thành, suy nghĩ chốc lát : “Tình huống bản vốn thế nào vẫn hiểu, cho nên trách ai cả. Có điều, về bên đó với nàng chút tức giận.”
Loan Loan Bách Thủ đang đến nàng và cùng mua thịt .
“… Ta cũng chẳng trách ai cả, chỉ hy vọng thể yên bình chung sống với nàng cả đời như thế là , chẳng cầu gì khác. mà vợ , vợ yên tâm , sẽ cho ai ức h.i.ế.p nàng !” Bách Thủ nàng chân thành .
Loan Loan nhắc trong đầu lời Bách Thủ một , kết hợp với thái độ từ đến giờ đối với nhà đẻ nàng, chợt nhận đối với lão nương nàng vì sợ ai nịnh nọt ai, mà vì đó là cha Loan Loan. Bách Thủ là một cổ đại thực sự, cho nên tư tưởng lấy hiếu đầu dã ăn sâu xương tủy, nhưng từ nhỏ trải qua sự ghẻ lạnh của , kể cả chính của , cho nên đôi khi sẽ như . Ví như khi đối xử với Dương Nghĩa Thiên, miễn phí tiền thuê mà một nhà Dương Nghĩa Thiên ở trong mười năm, cho thêm bạc một nữa để đoạn tuyệt quan hệ hai nhà!
bây giờ cuộc sống hạnh phúc với Loan Loan nên mãi mãi thế , vĩnh viễn cũng như thế . Bất kể thế nào thì đó vẫn là cha Loan Loan, vì chỉ thể hiếu thuận với họ. rằng Loan Loan bây giờ còn là Loan Loan nữa .
Vì linh hồn của Loan Loan hiện tại hề một chút quan hệ nào với Vương gia, nàng hi vọng Bách Thủ sẽ chuyện cho nàng, nhưng hi vọng lúc nào cũng tự oan ức chính một cách vô lý.
Nghĩ đến đây, Loan Loan quyết định rõ ý nghĩ của cho : “Bách Thủ, với cha . Ta cũng gạt gì, thật lúc gả tới đây chút , cũng oán trách họ. từ đầu đến cuối vẫn luôn chiếu cố , đời ai hơn . Ta thấy may mắn vì chính mất một phần kí ức, bởi vì rốt cuộc cũng thể ở góc độ khác, rốt cuộc điểm của , rằng quan trọng với .”
Sau đó xòe xòe đôi bàn tay vết chai sạn của : “Chàng xem, từ lúc ở cùng , chẳng cần việc gì cả. Bách Thủ, trong suy nghĩ của , là nam nhân nhất. Người sống vì chính , cho nên, đừng quá ủy khuất bản , cái gì nên nhịn mới nhịn. Ta chỉ cần rằng vĩnh viễn với là …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-135.html.]
Bách Thủ xong ánh mắt chợt lóe lên tia cảm động.
“… Tình cảnh cha thế nào chúng đều rõ, chúng chỉ cần những việc con cái nên là , còn những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên, cần hết sức gì cả!” Cho dù ngày Bách Thủ ngỗ nghịch với nàng, nàng vẫn tin đó vấn đề xuất phát từ Bách Thủ.
Bách Thủ ngốc, hiểu ý Loan Loan , vì trong lòng cảm động, buông bát đến cạnh Loan Loan và kéo tay nàng: “Vợ , cám ơn nàng, thể lấy nàng chính là nay mắn đời của !”
Loan Loan khẽ : “Chỉ cần về vẫn luôn đối với như thế là !”
“Ta , nàng yên tâm , đời chỉ đối với vợ thôi!” Bách Thủ mắt nàng trịnh trọng gật đầu.
Hắn quý trọng cuộc sống với Loan Loan bây giờ, luôn hi vọng cả đời hai đều thế mãi, nhưng nhà đẻ đó là thứ mãi mãi thể trốn tránh. Hắn vẫn luôn cẩn thận lấy lòng nhạc mẫu, hy vọng thể bà tán thành. Hắn cũng sợ sẽ ngày Loan Loan trách vì đối xử với cha nàng, cho nên vẫn luôn dè chừng cẩn trọng!
Hiện tại, Loan Loan đang cẩn thận, còn rõ chỉ cần đối xử với nàng, còn một việc cần vĩnh viễn chịu đựng!
Dù cứ luôn chịu đựng cũng đổi sự tôn trọng của khác!
Tất cả chuyện chứng minh Loan Loan quan tâm ! Sao thể kích động, vui đây?
Biết hiểu, mắt Loan Loan khẽ cong, bưng bát cơm của tới, gắp đồ ăn , : “Vậy nhanh ăn cơm , chiều nay chúng còn chợ mua đồ nữa!”
Bách Thủ lập tức gật đầu, cũng gắp đồ ăn bát nàng, khúc mắc cởi bỏ, ăn cơm nhẹ nhõm hơn nhiều!
Cơm nước xong xuôi, hai thu dọn chuẩn chợ. Ngày mai mời khách nên cần mua nhiều thứ, mua chút thịt, rau cải, hơn nữa bát đũa trong nhà cũng đủ. Bách Thủ mượn xe trâu của Lý Trụ Đầu bởi vì bọn họ chuẩn xem xem thể mua nhiều thêm chút ít nữa về .
Đang lúc cửa, Lai Sinh cầm một nhánh cây vung vung vẩy vẩy đến!