*Ý của chương  là  về việc khuyên giải cho Lai Sinh hiểu là ông nội   chết,  thể trở về nữa và việc cúng đầu tuần hồi hồn cho ông nội Lai Sinh ( ngày thứ bảy  khi c.h.ế.t   hồn  c.h.ế.t sẽ trở về nhà,  nhà sẽ cúng để cho hồn  c.h.ế.t  thể thuận lợi  đầu thai).
Nếu  đồng ý để cho Lai Sinh ở , đương nhiên   chuyện với , hai   trong nhà chính gọi Lai Sinh    chuyện.
“Lai Sinh, cái bàn nhỏ của    ?” Loan Loan đầu tiên là hỏi  cái mà  thấy hứng thú.
Nghe thấy , Lai Sinh lập tức chạy  sân mang cái bàn nhỏ  đóng   một nửa  , hình dáng cái bàn so với lúc nãy  chỉnh hơn nhiều,  còn xiêu vẹo, bốn chân cũng dài gần bằng , nhưng vẫn cần  sửa chữa một chút, cứ thế mà xong để xuống đất thì nhất định sẽ trái nghiêng  đổ mất.
 mà Loan Loan vẫn  : “ A,  hơn lúc nãy nhiều . Lai Sinh  cũng  tệ a!”
Lai Sinh lập tức cao hứng nhếch miệng .
Loan Loan bỏ cái bàn nhỏ xuống, chỉ chỉ cái băng ghế bên cạnh, ý bảo   xuống,  hỏi: “Lai Sinh , tẩu hỏi  chuyện .”
Mắt Lai Sinh    Bách Thủ đang  bên cạnh, cũng học dáng vẻ  thẳng lưng của ,  đó  Loan Loan nghiêm túc gật đầu,  cho   trong tức khắc  một loại ảo giác rằng   là một  bình thường.
“Đệ  thích ở đây ?” Loan Loan    .
Lại Sinh gật đầu,   thích ở đây, giường  mềm  rộng, phòng  hơn cả phòng , nhà cùng mới.
“Vậy    ở đây  ?”
Lai Sinh lập tức gật đầu.
Loan Loan  , xem  đứa nhỏ  thật thích ở đây , như  cũng . Nàng  : “Vậy thì lát nữa ăn cơm trưa xong,  về nhà dời hết đồ sang đây  ?”
“Được,  dời ông nội qua đây luôn!”
Loan Loan sững sờ.
“Chỉ  một   chuyển sang đây thôi,  thể mang ông nội sang”.
“Vì  a?” Lai Sinh càu mày hỏi.
Loan Loan nhẫn , giảng giải cho  “Lai Sinh ,    chỗ mà trưa qua  quỳ ở đó là chỗ nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-156-giang-giai-hon-ve.html.]
Lai Sinh nghĩ nghĩ  gật đầu : “Biết,  thấy ông nội   đó.”
“ ,  thì bây giờ chúng  đến đó xem ông nội .”
Sau đó mang giấy tiền vàng bạc, trong nhà   rượu, lấy một bát thức ăn  nấu xong, ba    khỏi sân đến mộ phần của ông nội Lai Sinh.
Đến nghĩa địa, đặt bát thức ăn  mộ, đốt nến thơm, Lai Sinh quỳ  mặt đất bắt đầu đốt giấy tiền vàng bạc. Loan Loan ở bên cạnh nhắc : “Lai Sinh, đây là giấy tiền vàng bạc đốt cho ông nội  đấy,    đốt   chuyện với ông, ông ở  trời  thể   lời   đấy!”
Lai Sinh nghi hoặc  nàng một cái : “Thật sự ông nội ở  trời ?”
Loan Loan cũng  xổm xuống giúp Lai Sinh đốt giấy tiền vàng bạc : “ ,  xem, đây là mộ của ông nội . Ông   từ nơi ,  đó  lên  trời. Người nào  khi  lên trời thì sẽ  trở về nữa,   hàng năm cứ đến lễ mừng năm mới, tết nhất thì   mang rượu, thịt tới mời ông nội ,  còn  đốt thêm chút tiền giấy cho ông nữa. Đệ thấy đấy, ông nội  cực khổ nuôi lớn  từ nhỏ đến giờ,   xem ông nội   vất vả  ?”
Lai Sinh xị mặt gật đầu.
Vất vả chứ, mỗi khi đến ngày mùa, ông nội sẽ mệt đến nỗi eo cũng  thẳng lên . Trước đây buổi tối mỗi khi  thấy ông nội   giường đ.ấ.m lưng, thì  cũng sẽ giúp ông nội đ.ấ.m lưng,  đó ông nội sẽ  khen : “Lai Sinh thật ngoan a, Lai Sinh giúp ông nội đ.ấ.m bóp, ông nội cũng  đau nữa!”
“… Cho nên, ông nội  cực khổ cả đời, nên bây giờ ông   hưởng phúc . Lai Sinh,   trưởng thành,    học cách tự chăm sóc , đừng để ông nội  mệt mỏi nữa,   ? Ông nội  giao  cho bọn tẩu chăm sóc, cho nên     ở chung với bọn tẩu,  thích ăn cái gì thì  cho tẩu , tẩu sẽ  cho  ăn  ?…Mặc dù ông nội   , nhưng mà mỗi ngày ông đều ở  trời  , nếu    lời, ông nội cũng sẽ  đấy, hơn nữa ông nội sẽ tức giận, vì thế      lời nhé…”.
Loan Loan  thao thao  ngừng, nàng  kiên nhẫn, nhiều   cho Lai Sinh , ông nội của  sẽ  trở về nữa, mà mỗi ngày sẽ ở  trời  , nhớ .
Lai Sinh  một hồi, dường như  hiểu, một lúc  hỏi: “Ông nội thật sự sẽ  trở về nữa?”
Loan Loan gật đầu, sờ sờ đầu  : “ ,  xem  bây giờ là  lớn ,  chuyện đều  tự  học  lấy,  ? Nếu     thì ông nội ở  trời sẽ tức giận đấy.”
Lai Sinh cúi xuống gật gật đầu,  rầu rĩ đáp lời.
Thăm mộ ông nội Lai Sinh xong, ba  trở về nhà, lúc ăn cơm, Loan Loan đặt bát thức ăn   mặt Lai Sinh : “Lai Sinh mau ăn cơm . Đây là thức ăn ông nội để phần cho  đấy.”
Lai Sinh ngẩng đầu lên  bát thức ăn : “Ông nội  ăn .”
“Ai bảo  ăn,   xem ở đây chẳng  là thiếu  mấy miếng  ?”,    chỉ cho  .
Lai Sinh  thấy thế thì mắt sáng ngời lên.