Lý Đại Trí ở trong thôn cũng coi như là một nhân tài, nhưng     là một  kiêu ngạo, thích khoe khoang, dù nghĩ thế nào thì cũng  thể nào ngâm thơ ở ven đường  a. Đối với lời  của Vương Tiểu Thảo, Loan Loan  chút hoài nghi. Có điều lời  kế tiếp của Vương Tiểu Thảo  khiến nàng nàng lờ mờ cảm giác  cái gì đó.
“Đại tỷ, tỷ thấy ngoại hình Lý Đại Trí   tệ  ,  là   sách, cũng đến tuổi lập gia đình ,     chuyện hôn nhân ?”
Không  đến yêu cầu của Lý Đại Trí, mà ngay cả cửa ải  của  Lý Đại Trí thôi thì Vương Tiểu Thảo cũng  qua , nàng trực tiếp tạt cho Vương Tiểu Thảo một chậu nước lạnh, thản nhiên : “Trước   Lý Đại Trí, mà   yêu cầu  cao, hai năm qua xem mặt  ít cô nương, nhưng   trúng một ai cả,    xinh ,   hiền thục,   lý lẽ hiểu chuyện, tài giỏi…”
Ngay lập tức Vương Tiểu Thảo lập tức im bặt, ngày hôm  ăn xong cơm sáng thì nàng liền trở về.
Như   hơn, tránh để cô nương   tâm tư  nên  . Sau  Bách Thủ còn khó hiểu hỏi nàng: “Tiểu Thảo  về  ? Hôm qua      là   ở  đây ?”
“  a,   chỉ nghỉ một đêm thôi, nghỉ  thì   cũng cần  trở về nữa, ở nhà  bận rộn mà.”
Tỷ   đúng là cùng một  sinh  mà,  đây  thể  cũng coi trọng Lý Đại Trí,  nghĩ rằng Vương Tiểu Thảo cũng hứng thú với Lý Đại Trí.
Vương Tiểu Thảo về nhà, Loan Loan  thể an tâm  việc của , cây giống bắt đầu lớn lên, trong ruộng cũng mọc  ít cỏ dại, bọn họ ngoài  nhổ cỏ ở hai mảnh ruộng nhà , còn  quản lý luôn cả ruộng   của ông nội Lai Sinh  trồng nữa, nên bây giờ cộng  trong nhà  năm mảnh ruộng, ba  mỗi ngày ăn cơm xong đều    ruộng,   nghỉ ngơi một chút nào, mất mấy ngày cuối cùng cũng tạm thời nhổ sạch cỏ.
Muốn thu hoạch  thì  thể lười biếng, thế nên cứ một thời gian cỏ dại bắt đầu mọc cao thì   ruộng nhổ . Có điều cũng  nhiều    ruộng,    việc  những mảnh ruộng cạnh ,     chuyện, kể nhà   chuyện lục đục,    đến chuyện nhà .
Loan Loan    ít chuyện, mà chuyện    nhiều nhất là   suýt chút nữa Cát Sơn  rat ay đánh  Lan Hoa.
Nguyên nhân là bình thường  Lan Hoa luôn thích tám chuyện nhà   chuyện nhà , ở ngoài đồng  mấy  sai của  ,  chuyện Cát Đại nổi giận. Trong thôn ai cũng  Cát Sơn tính tình nóng nảy, hai vợ chồng họ ầm ĩ cãi  vài câu thì ngày hôm   bình thường .
 Cát Sơn luôn   con trai, mà  của Lan Hoa vẫn  hoài thai. Thấy mấy tiểu tử ở trong thôn mấy năm gần đây đều trưởng thành, từng đứa từng đứa khiến cho    thấy vui thích, tính tình Cát Sơn  càng cộc cằn, nhưng việc    thể gấp , thế nên  đành  giành  bộ tinh lực để  việc đồng áng.  lúc Mai Tử   thai, mà họ chỉ mới thành , Vương Bảo Sơn và   cẩn thận chăm chút từng li từng tí một. Trong lòng  Trường Thọ tuy  phức tạp, nhưng vẫn vui mừng  cho Mai Tử, mang đồ sang tặng hai , và   trong thôn cũng đều .
Ngó thấy   mới thành    chuyện vui, còn  thì  cứ ngóng trông mòn mỏi mãi mà  . Trong lòng  Lan Hoa chua xót, thế là     nọ với  khác,  may   Cát Sơn  thấy, khi  Cát Sơn  nổi giận, và khi về đến nhà  là một trận ẫm ĩ lớn nữa, trong lúc tức giận, Cát Sơn suýt chút nữa  đánh  Lan Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-160-gap-mat.html.]
Bây giờ   đều bàn tán   Lan Hoa ghen tỵ với Mai Tử vì nàng  thành   bao lâu mà   thai.
Loan Loan  để ý đến những chuyện ,  hết  chuyện ngoài đồng, nàng liền xách đồ đến nhà Vương Bảo Sơn thăm Mai Tử. Lúc nàng sang đó là xế chiều,  Bảo Sơn đang luộc trứng gà cho Mai Tử ăn, Bảo Sơn và cha  cũng ở nhà,  Bảo Sơn thấy Loan Loan đến thì  vui mừng, dẫn nàng  trong phòng, Mai Tử đang  ở  giường may đế giầy.
Nhìn thấy Loan Loan đến thì đôi mắt  đến cong lên.
“Nhị , mau  xuống đây, hai đứa  chuyện với  .”
Chờ  Bảo Sơn  xuống nhà bếp, Mai Tử liền lộ  vẻ mặt cực kỳ buồn chán : “Muội đến là  , rốt cuộc cũng    chuyện với ,    mỗi ngày  đều buồn chán đến c.h.ế.t mất…” Sau đó  đè hạ giọng : “ Cả nhà  cho   gì cả, mỗi ngày đều bắt   ở  giường, trừ ăn  thì chính là ngủ,  sắp thành lợn mất .”
Nói xong thì hai tay duỗi  hai bên, quần áo lập tức  kéo căng . Xem  Mai Tử mập lên  ít. Loan Loan hé miệng   : “Trong ba tháng đầu là quan trọng nhất đấy, là thời gian  cẩn thận nhất,  nhiều cũng   là sai, nhưng   lúc nào cũng  một chỗ, ăn cơm xong   lên  sân dạo một chút.”
Lại nhớ đến   Mai Tử ở nhà của Vương Thường, lúc nào cũng bận rộn  việc   việc nọ, khi nào nhận  sắc mặt  ? Bây giờ gả cho Vương Bảo Sơn,  chỉ vợ chồng ân ái,  một nhà cũng hòa thuận gắn bó, khi nàng  thai  càng xem nàng như bảo bối.
Ông trời thật công bằng, nửa đời  để  chịu khổ, cuối cùng sẽ  một ngày,  cũng sẽ  như ý nguyện!
Chỉ chốc lát ,  Trường Thọ  bưng một cái bát  , trong bát  hai quả trứng trần nước sôi, nàng đưa bát cho Mai Tử,  lấy cái đệm lót giầy bên giường : “Nhân lúc còn nóng,  mau ăn ,  đừng  suốt ngày chỉ  mấy cái , cũng  nghỉ ngơi một chút chứ,  thì hại mắt lắm.”
Xoay    với Loan Loan : “Nhị , việc ngoài đồng   xong  ? Nếu   chuyện gì thì  lâu chút  chuyện với Mai Tử nhé.”
Loan Loan  đáp ứng.
Mai Tử ăn xong trứng  để bát sang một bên,  bắt đầu thao thao  với Loan Loan mỗi ngày  sống thế nào,  Bảo Sơn  thế nào thì cũng là  chồng,  chuyện với  chồng   thể dễ  như với bằng hữu tri kỷ.
Loan Loan  một lúc, thấy nàng ngáp mấy cái liền  lên : “Muội thấy tẩu cũng mệt , ngủ một lát ,   về  đây, hôm nào  đến thăm tẩu .”