May mà  hạt tầm bóp mua hôm đó  thể đủ nấu  vài bữa. Ngày hôm ,  khi ăn cơm trưa xong, Lai Sinh  la hét đòi ăn bột lạnh, Loan Loan liền  với : “Đệ  cắt rau cho lợn với ca , một lát trở về sẽ  bột lạnh ăn!”
Thế là lúc cắt rau cho lợn, Lai Sinh  việc vô cùng gắng sức, ngày thường   việc cứ lười biếng, hết  đông   tây, nhưng chỉ cần Loan Loan hứa là  xong việc sẽ  bột lạnh ăn thì  sẽ  việc chăm chỉ hẳn lên. Ai bảo trời nóng như thế  nên  thích ăn món mát lạnh đó chứ!
 mỗi  Loan Loan cũng   nhiều, ba  mỗi  nhiều nhất chỉ  hai bát! Nếu nhiều hơn nữa, chỉ sợ Lai Sinh sẽ  tiêu chảy mất!
Đã liên tiếp hơn mười ngày hai  cũng  bước chân  khỏi cửa, đợi đến khi  thể  ngoài ruộng  cỏ, thì ba  liền bận rộn suốt mấy ngày. Ngày hôm nay,  khi cuốc xong mảnh ruộng cuối cùng thì   đúng tới chiều, trời càng lúc nàng nóng, ba  bận rộn cả ngày,   đều ướt đẫm mồ hôi. Khi về nhà, chuyện đầu tiên mà Loan Loan  là  nấu nước, tranh thủ thời gian chờ nước sôi, nàng  giặt  bộ mấy đôi giày  cởi . Vì cả ba đều mang giày rơm nên việc tẩy rửa  dễ dàng.
Nước  sôi, nàng cũng chẳng còn tâm trạng mà ngâm  trong bồn, hiện tại chỉ  nhanh chóng gột rửa mùi mồ hôi  , cả   nhẹ nhàng khoan khoái mà thôi. Xách chiếc thùng lớn, Bách Thủ múc một thùng nước lớn cho nàng, Loan Loan ở phòng tắm thong thong thả thả tắm rửa sạch sẽ, Bách Thủ tự nhiên cũng tắm rửa,  đó nàng  bỏ quần áo bẩn  trong chậu, khi xong xuôi hết cả  thì lúc  nàng mới cảm thấy thiếu cái gì đó.
Tất bật một hồi lâu, lúc  nàng mới nhớ tới, Lai Sinh cùng trở về mà    thấy tăm   .
Bách Thủ   về nhà vứt đồ đạc xuống thì chạy biến  ngoài , Loan Loan nghĩ  cả  mồ hôi hôi hám, ngay cả quần áo cũng  , mà giờ  đang là mùa hè. Nàng  ở cổng ngóng vài , thì thấy Lai Sinh từ phía bờ sông trở , chờ  đến gần, nàng mới  rõ cả   từ đầu đến chân đều ướt nhẹp!
“Đệ   gì ?”
Lai Sinh giũ nhẹ quần áo ẩm ướt của , : “Đệ  tắm.”
“. . . . . . Đệ chạy đến bờ sông tắm?” Thật  để cho   bớt lo mà.
Lai Sinh gật đầu, còn  chút đắc ý,  chỉ  ống quần   còn vết bùn đất, : “Tẩu  xem,   chỉ tắm rửa, còn tiện tay giặt luôn cả quần áo,  tiện lợi nha!”
Loan Loan đưa mắt  chỗ bẩn  ống quần , tuy bùn  hết, nhưng vẫn  vết bùn  ống quần, nhất thời    gì. Chỉ  ống quần , : “Đệ   ống quần của  , vẫn còn  sạch , cái   dùng nước giặt mới sạch .”
Nước giặt là thứ chuyên dùng để giặt quần áo mà nàng mua  ở chợ.
Lai Sinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tay vỗ lên đùi một phát: “Ha, đó đúng là cách ,    sẽ bôi thẳng lên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-168-nguoi-phu-nhan-tro-ve-thon.html.]
Sau ,  một  thời gian Loan Loan  thực sự vì những lời nàng  lúc  mà hối hận mất vài ngày. Bởi vì lúc Lai Sinh   sông tắm rửa  nữa thì  thực sự  lấy nước giặt bôi lên . Về  tiểu tử   phát hiện bôi thứ  lên   chỉ  thể giặt quần áo, mà dường như còn  thể tắm rửa, thế là mỗi  đều bôi thật nhiều thật nhiều  , cuối cùng dứt khoát cả gội đầu cũng dùng thứ .
Nước giặt trong nhà mới mua về mà  dùng  bao lâu  hết, mới đầu Loan Loan cứ thấy băn khoăn mãi, cuối cùng khi nàng   chân tướng, thì chỉ hận  thể dùng giáng long thập bát chưởng đánh  trán .
Thứ  tuy   là  quý, nhưng cũng  hề rẻ, thế mà    lãng phí như !
Đương nhiên đây là chuyện  .
Loan Loan im lặng  Lai Sinh   ẩm ướt ủ rũ bước  trong sân.
May mà đang là mùa hè. Thôi, quên . Như  cũng tiết kiệm chút củi lửa. Nàng xoay , lúc đang    trong nhà thì thấy cách đó  xa  một phụ nhân xa lạ  hơn ba mươi tuổi đang chào hỏi với mấy  trong thôn, bên cạnh còn  một cô nương  mười lăm mười sáu tuổi.
Lúc  bà mối Vương từ  núi xuống,  qua chỗ Loan Loan cũng kỳ quái hỏi nàng: “Hai   là ai thế?”
Loan Loan lắc đầu, đến cả bà mối Vương còn   thì nàng    thể   chứ.
Đang , hai     về phía ,  cách gần hơn, Loan Loan mới  rõ  phụ nhân , nàng ăn mặc gọn gàng, loại vải mặc    hơn gấp mấy  so với loại vải mà mấy nông phụ bọn họ đang mặc,  mặt phủ phấn nhẹ. Lại  đến ngũ quan của nàng, cái mũi cao thẳng, miệng  đào nhỏ nhắn, làn da cũng  chăm sóc  , nhất là cặp mắt phượng , chỉ cần nàng , là  thể tỏa  loại quyến rũ mê hoặc lòng .
Chỉ  một điều    mỹ đó là mặt nàng  lớn một chút, dáng  thì  đẫy đà.
Dù  liếc mắt một cái là  thể   phụ nhân    là   nông như các nàng.
Trong lúc hai  đang tò mò đánh giá đối phương, thì đồng thời, phụ nhân  cũng đang đánh giá các nàng, khi trông thấy Loan Loan,  mặt nàng xuất hiện thần sắc nghi hoặc,   sang  bà mối Vương, phụ nhân lập tức : “A, chị dâu đang bận đấy ?”
Bà mối Vương sửng sốt, nữ nhân  lẳng lơ thế   quen  ư?   quả thật là  chút quen mặt.
Phụ nhân  bộ dáng nghi hoặc của bà thì  ,  : “Chị dâu chắc  còn nhớ rõ  ,  là Hương Tú đây!”