Bách Thủ chăm chú  mảnh ruộng  của .
Dương Nghĩa Trí thở dài, Bách Thủ vốn  cơ hội thoát nước trong ruộng nhà  , nhưng   chọn giúp nhà Triệu Nhị . Ông đưa tay lấy cái cuốc của Bách Thủ, nhưng cũng  đưa  cho .
Dương Nghĩa Trí cau mày : “Bách Thủ, nếu cháu  đào thì mảnh ruộng  của các cháu năm nay thất thu mất.”
Mấy    rõ tình hình cả kinh, đặc biệt là Triệu Nhị,  ngờ mảnh ruộng   là của bản  Bách Thủ,   trong lòng bọn họ còn đang nghĩ nhà ai xui xẻo   thoát nước cuối cùng như .
Bách Thủ cầm cuốc đào lỗ thoát, nước lập tức chảy xuống.
Hắn tự đào lỗ thoát, nếu   Loan Loan tức giận  oán trách,  cũng sẽ tự nhận.
“Bách Thủ  , ngươi…” Triệu Nhị nhất thời    cái gì mới , lộp bộp vỗ xuống vai  mấy cái: “Huynh , thật sự là cám ơn ngươi,    việc gì cần cứ  nhé.”
Bách Thủ khẽ  , : “Đừng  những lời , chúng    đều là  cùng thôn ?”
Thật  lúa trong ruộng  ngập nước nhiều ngày như , cũng  sớm ảnh hưởng tới thu hoạch, chỉ  điều rạng sáng trời  đổ mưa to, tăng thêm gánh nặng cho lúa, thu hoạch   ảnh hưởng nhiều, nên cũng sẽ  vì thêm chút nước như  mà  xảy  chuyện gì. Nói ví dụ như ngươi  ngập nước  thể thu  một đấu gạo, nhưng cũng  thể vì  ngâm thêm hai canh giờ mà chỉ  nửa đấu gạo thôi.
Cho nên, trong lòng    tính toán, nếu  thể bù   tổn thất thì đương nhiên  sẽ dùng biện pháp khác, cũng sẽ  trơ mắt  lúa nhà   hủy, coi như là thuận tay đẩy thuyền bán  nhân tình thôi.
Mà hành động của Bách Thủ, trong lòng Triệu Nhị cảm động  hổ thẹn, năm đó bản   còn  nhạo Bách Thủ,  lúc hai vợ chồng họ chuyển  thôn và tranh giành nhà cửa với nhà Dương Nghĩa Thiên,  còn xem như truyện .
Bây giờ nghĩ , bản    gì mà  hơn   . Chẳng  chỉ là lúc bé sống  hơn   một chút thôi ? Còn điểm khác thì đúng là  nó  bằng  .
Đối với cách  của Bách Thủ, Loan Loan cũng   gì, vì  chính là một  thành thật, ngươi mong    vài chuyện thiên vị là  thể nào !
Mưa  nhanh  tạnh, mây đen  bầu trời cũng tản . Tất cả   thở phào nhẹ nhõm, và nước trong ruộng cũng  thoát gần xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-187-troi-trong-roi.html.]
Mọi  nhao nhao  , ai  quét dọn nhà cửa thì quét dọn nhà cửa, ai    chợ mua đồ thì   chợ.
Ví dụ như Hương Tú, nàng thấy trời  quang, bèn lập tức dẫn Mạch Thảo  chợ, khi trở về thì mang ngay đồ đến nhà Loan Loan.
“Đây là bột mì  mới  chợ mua lúc sáng, hôm đó thực sự cảm ơn các .”
Loan Loan nhận lấy bột mì, mang ghế  mời nàng  ở hành lang: “Hôm nay thật vất vả trời mới quang , rốt cuộc  thể  thấy mặt trời .”
Hương Tú ngồi xuống, đồng thời  trái  đánh giá hành lang ,   khi nàng đến  phát hiện nhà  xây  kỳ lạ. Bây giờ  kỹ , khi trời nắng gắt  thể  ở đây tránh nắng, trời đổ mưa  ở đây cũng sẽ   ướt, hơn nữa mưa  càng  tạt  nhà ,  thể  là   nha. Nàng bèn : “Hành lang  của nhà  xây  thật đấy!”
Loan Loan  : “Lúc bọn  xây nhà cũng  nghĩ nhiều như , nhưng ai ngờ xây xong thật đúng là  chỗ dùng.”
Hương Tú  liếc  con đường đá trong sân, phía   đầy dấu giày mang bùn đất,  giống mặt đất ở bên cạnh,  đặt chân xuống thì  là nước bùn,   nàng từng sống ở gia đình giàu , đương nhiên  một cái là    tác dụng của con đường đá , mà   ít dùng đá phiến vì nó  đắt.  về phần hành lang ngoài cửa nhà chính nới rộng  thế  thì đến giờ nàng cũng  từng thấy qua.
Nàng  trở về thôn    sự biến hóa  lớn của hai vợ chồng  trong gần nửa năm qua, Loan Loan   nhiều chủ ý, còn dẫn  cùng thôn  kiếm bạc, phòng ở trong nhà cũng xây kỳ kỳ quái quái, trận mưa to  nhà   đều  ngập nước, chỉ  nhà Loan Loan là  gặp nạn.
Nhìn những thứ  thôi thì quả thật hai   chút khác biệt, hơn nữa hành lang  nhất định là  suy nghĩ chu đáo  mới xây.
Mặc kệ Loan Loan và Bách Thủ  đổi thế nào, dù  nàng cảm thấy hai vợ chồng     tệ, cái ngày hôm đó khi trong nhà  còn thức ăn, thật  nàng cũng  đến mấy nhà bên cạnh mượn nhưng đều  mượn , cuối cùng vẫn là Loan Loan cho mượn một chút giải quyết việc khẩn của nàng.
Người như   dễ chung sống, cũng nên tiếp xúc nhiều với loại  . Nàng mới trở về thôn, tuy  nàng sinh  và lớn lên tại nơi , nhưng rời khỏi nhà vài năm nên đều  xa lạ với  trong thôn, cho nên  như hai vợ chồng Loan Loan đương nhiên nàng cũng  giao hảo, nhà nàng chỉ  hai cô nhi quả phụ, nhỡ  ngày nào đó  việc thì cũng   giúp đỡ. Vì thế nàng đặc biệt mua chút đồ ăn vặt, chia  hai phần,  cầm một bao tới cho Loan Loan: “Lúc rảnh rỗi  thích ăn mấy thứ lặt vặt  lắm,  cũng nếm thử xem.”
Loan Loan đầu tiên là  giật , vội vàng từ chối: “Thế    chứ,   chẳng  tẩu  cho một xâu kẹo hồ lô  ? Muội  thể đòi thêm , tẩu cầm về cho Mạch Thảo ăn !” Nàng có thể   món ăn vặt  còn đắt hơn cả món táo khô nàng  mua nữa.
Hương Tú  cứ cố nhét bao đồ ăn vặt  tay nàng,  : “Muội nhất định  nhận, chúng  còn  cám ơn các  đây . Muội xem,  đầu các  chở giúp đồ đạc cho hai  con chúng , hôm đó  vẫn là các  giúp chúng . Chút đồ vặt  biểu thị một chút tâm ý của ,  nhất định  nhận lấy, nó cũng   thứ gì đáng giá cả.”
Người    đến như  , Loan Loan cũng đành  nhận lấy bọc đồ ăn vặt , đồng thời : “Vậy  ngại quá.”