Mặc kệ đến lúc đó sinh con trai  con gái, nếu như Bách Thủ dám  thích con gái của nàng, nàng sẽ  thèm để ý đến  nữa.
Ngồi trong nhà một lát xong  nhanh  đến giờ khai tiệc, ở nông thôn tiệc đầy tháng của trẻ con đơn giản hơn nhiều,  giống như những nhà  tiền còn tổ chức chọn đồ vật đoán tương lai gì đó, những   thích  tới nhà liền tặng lễ vật cho đứa trẻ,  quần áo trẻ con, cũng  bao lì xì, còn  những món đồ chơi mua ngoài chợ,  nhiều thứ khác . Với nông dân mà , bất luận tương lai đứa trẻ sẽ  nông  là  sách, chỉ cần  tiền đồ,  thể nuôi sống cả nhà thì !
Hơn nữa bọn họ cũng   quá nhiều vốn liếng để đòi hỏi tương lai đứa bé  thế nào!
Tên của đứa trẻ do cha nó – Lý Quang Hán đặt tên, tên là Lý Bảo, nhũ danh Đại Bảo,  thể thấy  hai ông bà yêu thích đứa bé  như thế nào, đứa bé  chính là bảo bối trong lòng cả nhà.
Người tới chúc mừng cũng nhiều,  nhiều  trong thôn đều tới, thêm cả một vài  thích của nhà Lý Quang Hán   đủ sáu bàn. Nhiều  như  xem  tốn  ít bạc, nhưng  nụ   khuôn mặt cha  Lý Quang Hán thì dường như  hề để ý đến việc đó. Nghĩ  cũng đúng,  đứa cháu trai mập mạp, Lý gia   kế nghiệp, cho dù tốn ít bạc cũng   cả.
Haizzz, thời cổ đại  a, nối dõi tông đường chính là đại sự hàng đầu!
Mẹ chồng Vương Lý giúp đỡ  việc, dĩ nhiên chỉ   Loan Loan giúp Vương Lý bưng một ít đồ ăn , chờ cho đứa bé ngủ  nàng mới   ngoài. Hôm nay Loan Loan gặp Vương Tiểu Thảo, thấy nàng  khác so với  , hôm nay cả  nàng tràn đầy tinh thần,  trở nên thích   giống như , thấy Loan Loan cũng  thiết gọi một tiếng Nhị tỷ, còn cố ý giữ một chỗ  cho  nàng.
Nàng   tại  Vương Tiểu Thảo   nghĩ thông suốt .
Chờ cơm nước xong,  trong thôn giúp đỡ dọn dẹp, Loan Loan  theo  nàng  trong phòng thăm đứa bé,   đúng lúc  mấy    ngoài. Là mấy  họ hàng  thích bên nhà Lý Quang Hán,  thấy  nàng còn  thiết chào hỏi.
“Đại tỷ, tỷ ăn xong ?” Loan Loan hỏi.
“Ăn , còn  ? Đến chỗ tỷ thì cứ tự nhiên  nhé.” Vương Lý  .
“Bọn  cũng ăn .” Loan Loan  .
Vương Tiểu Thảo cùng   phía  lập tức  xuống bên giường kéo tay Vương Lý, như  nũng : “Muội thích nhất là đến nhà đại tỷ dấy.”
“Vậy   rảnh rỗi thì  cứ thường đến đây mà chơi.” Vương Lý xoa đầu nàng  ,  thấy  đầu nàng cài một đóa hoa xinh , hoa  cài  đầu Vương Tiểu Thảo quả thật  cho cả  nổi bật xinh xắn hơn mấy phần, nụ  càng sâu: “Tiểu Thảo nhà chúng   lớn , cũng   dáng .”
Vương Tiểu Thảo đỏ mặt, bĩu môi như tức giận : “Không chơi với tỷ nữa.” Sau đó nàng chạy  khỏi phòng.
Loan Loan  nụ  đầy thích thú nơi khóe miệng Vương Lý,  khuôn mặt  nàng cũng nở nụ  sáng lạn, thế là nàng cũng  theo.
Sau đó Loan Loan bưng ghế dài  cạnh giường ngắm Đại Bảo, thằng bé mập mạp  khuôn mặt tròn trĩnh đỏ hồng  thật đáng yêu, thật  sờ  nó, nhưng  sợ  nó thức dậy, nên chỉ đành  tủm tỉm ngắm nó.
Vương Lý  bộ dạng của nàng mỉm  : “Thế nào đây? Nhìn thằng bé  cũng  nhanh  con đúng ?”
Loan Loan  gật đầu, đúng  a, thật  thì nàng cũng   là  thích trẻ con, nhưng  dáng vẻ đáng yêu của Đại Bảo, nàng vuốt cái bụng  nhô lên của , chỗ nào đó trong lòng bỗng trở nên mềm mại. Trong phút chốc nàng  đứa con trong bụng nhanh chóng  đời, nàng cũng   mỗi ngày lẳng lặng ngắm  đứa con của  như , đây là một chuyện hạnh phúc đến cỡ nào chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-213-tiec-ruou-day-thang.html.]
Mẹ Loan Loan  thấy hai tỷ  đang  chuyện, bà   ngoài liếc  bên ngoài đang bận rộn, trở về phòng bảo hai  bà   ngoài giúp đỡ   bước , chốc lát , bà  đảo về,  tới  nhỏ bên tai Loan Loan: “Bây giờ con là  bốn mắt,  nên bế trẻ con mới sinh.”
Loan Loan sửng sốt,  bốn mắt? À, là chỉ phụ nữ  thai.
Nàng gật đầu, đồng ý.
Chờ  Loan Loan   ngoài, Vương Lý hỏi nàng: “Mẹ  gì thế?”
Loan Loan kể những gì  nàng  cho Vương Lý .
Vương Lý cũng ngẩn : “Có quy tắc  ? Tỷ   thấy  chồng  đến bao giờ.”
Loan Loan cũng  hiểu, chắc là sợ phụ nữ  thai bế trẻ con mới sinh sẽ  may mắn .
“Không  gì. Vốn là  thể  hiện giờ cũng  nhanh nhẹn như  ,   đây chơi với thằng bé là  , hơn nữa nếu  chồng tỷ  sẽ khó ăn .”
Một là sợ Loan Loan quá nhạy cảm, hai là chuyện như  thì do  ruột   vẫn tiện hơn.
Sau đó Loan Loan hỏi đến Vương Tiểu Thảo.
“Lần  gặp con bé  thấy nó khác hẳn  , nhưng mà     thế là  ý gì ?”
Vương Lý  , ý bảo Loan Loan  sang cạnh giường bên ,  dịch  về phía nàng một chút, hạ giọng : “Hình như    trúng Tiểu Thảo.”
“Ồ, thế ? Chuyện    nha, tuổi con bé cũng  còn nhỏ nữa, nếu gặp   thì cũng nên gả .” Loan Loan  . Con gái ở thời cổ đại    đều mười mấy tuổi  thành  ? Hai mươi tuổi là thành đại cô nương .
Nàng  hỏi: “Là  ở thôn nào ?”
“Nghe  là  thị trấn, nhà còn  giàu nữa.”
Không ngờ Vương Tiểu Thảo còn  may mắn ,  thể gả cho gia đình  thị trấn dù  cũng  hơn gả cho nông dân nhiều,  thế nào thì họ cũng  chút của cải.
Ngừng một chút Vương Lý  : “Nghe  nhà    năm gian cửa hiệu mặt tiền ở chợ, nhà cũng  lớn,  , còn  bà con  ăn lớn ở kinh thành, vị công tử  quanh năm đều theo họ hàng  ngoài  ăn. Hình như dáng vẻ cũng  tệ.”
“Đã gặp mặt  ?” Loan Loan kinh ngạc.
Vừa  đến đây vẻ mặt Vương Lý  chút phức tạp: “Nghe  là Tiểu Thảo  mua đồ, đúng lúc gặp gỡ nam tử  tại  cửa hiệu, công tử  ngay  gặp đầu tiên   trúng Tiểu Thảo. Muội cũng  trong nhà chúng   ba con gái,  bộ dạng bình thường nhất, bàn về ngũ quan thì Tiểu Thảo là  nhất, da  thì trắng nhất. . . . . . .”