Qua Lập Đông, trời cũng lạnh hơn, thể Loan Loan trở nên khá hơn nhiều, còn sợ lạnh như ba tháng nữa, các loại phản ứng khi mang thai dần dần cũng biến mất, nhưng khẩu vị vẫn còn kém, nhưng còn giống như đây ngửi thấy mùi dầu mỡ là thấy buồn nôn. Ngày Tiểu Tuyết (*) cũng tuyết rơi, mà cả ngày gió thổi ào ào, ống tay áo bay phần phật, cơn gió giống như mắt, nó chỉ chuyên thổi trong khe hở ở cổ áo, lạnh đến nỗi khiến khỏi túm chặt cổ áo.
(*) ngày tiểu tuyết: ngày 22, 23 tháng 11
Làn da cũng khô nẻ, may là Loan Loan mua một ít đồ dưỡng da, thứ đắt, lúc nàng tốn hết một lượng bạc để mua nó trong một cửa hàng son phấn. Có điều bình thường cũng ít khi dùng vì phụ nữ thai kiêng dùng những thứ ! Chỉ là gió thổi đến nỗi tay nứt , nên nàng cũng thoa một ít lên tay.
Đến ngày đại tuyết (*) thực sự tuyết rơi, mặc dù lớn, nhưng đây cũng là trận tuyết đầu tiên từ đầu mùa đông tới giờ của năm nay, Loan Loan mặc ba lớp trong ba lớp ngoài bao giống như cái kén, bên ngoài cùng còn khoác thêm một cái áo bông thật dày, ấm thì ấm, nhưng việc thì lóng ngóng vô cùng.
(*) ngày đại tuyết: một trong 24 tiết, thường ngày 6, 7, 8 tháng 12
Năm nay Bách Thủ ý định may quần áo mới, vì hai bộ quần áo năm ngoái vẫn còn mới tinh cả. Mà bản Lai Sinh cũng chỉ hai chiếc áo bông cũ rách. Hôm đó Bách Thủ cố ý chợ mua cho hai chiếc áo mới, Lai Sinh vui mừng như trẻ con, vô cùng vui vẻ, Bách Thủ đoán sống với ông nội khó khăn, bao nhiêu năm mua áo bông mới ! Về phần hai chiếc áo cũ , Loan Loan tháo , bông bên trong còn thể dùng , chờ hôm nào trời nắng sẽ đem phơi, đó chợ mua một ít vải bố, dồn bông trong, chẳng một chiếc áo mới .
Năm nay nàng đang mang thai nên tất nhiên thể bán bánh nữa, một hôm Bách Thủ chợ gặp những bày sạp bán hàng bên đường , cùng bày sạp ở một chỗ nên cũng quen , họ còn hỏi bán bánh nữa?
Từ khi bọn họ bán bánh nữa, một ít hàng bán bánh lâu năm bèn bắt đầu học theo các loại bánh mùi vị khác, và vì hai bán nữa, nên lúc bọn họ ăn hơn nhiều.
May mà họ sớm trữ than từ , ngày Đại Tuyết , Bách Thủ chính thức nổi lửa đốt than. Ba bình than lớn đều đầy ắp, dùng tích trữ, buổi tối cả hai phòng đều cùng đốt, chắc qua mùa đông cũng vấn đề lớn gì.
Từ khi bọn họ chuyển nhà từ núi xuống thôn, hai ít khi lên căn nhà cũ ở núi, nhưng mà khi việc gì thì họ vẫn tới đó quét dọn vệ sinh, dù thế nào thì đó cũng là chỗ Bách Thủ ở mấy chục năm. Nhà cửa lâu ở nên càng ngày càng cũ, đồ bên trong cũng chuyển xuống gần hết, chỉ để hai cái ghế dài và một chiếc bàn vuông, chiếc chuồng gà ở bên ngoài trải qua những ngày gió táp mưa sa nhưng vẫn còn chắc chắn, gây chú ý nhất chính là hàng hoa cỏ dại nhà thì ngược càng ngày càng tươi .
Đã sắp đến tháng mười một, chỉ còn hai tháng nữa là đến tết, Loan Loan thể cảm thán thời gian trôi qua nhanh thật. Mà Dư chưởng quỹ ở quán rượu cố ý phái quản sự thôn trang tới báo cho Loan Loan, mấy ngày nữa họ sẽ sắp xếp đến mua lợn sống, để trong thôn chuẩn một chút. Mà chuyện tiếp theo khi bán lợn sống chính là thịt khô.
Loan Loan quen quản sự hơn nửa năm thịt xông khói thôn trang.
Loan Loan cám ơn: “Làm phiền Tạ quản sự đến đây một chuyến , xin ông chuyển lời cho Dư chưởng quỹ, trong thôn mười mấy nhà đều để lợn, thể nào cũng hơn mấy chục con , sẽ sắp xếp, đến lúc mời ông tới đây là .”
Tạ quản sự mỉm : “Như cũng , mấy ngày nữa sẽ dẫn đến bắt lợn về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-217-ban-bay-lon.html.]
“Được.”
Chờ Tạ quản sự , Loan Loan phía nhà xem hai con lợn của nhà , vì mua sớm hơn nhiều nhà trong thôn một chút, cho nên bây giờ một con lợn tầm hơn hai trăm cân . Sau đó nàng đóng cửa đến nhà Nguyên Bảo, Bách Thủ và Lai Sinh thì đang ở núi, nên nàng chỉ thể tự báo.
“Thật sự là thôn trang ? Thảo nào thấy quản sự quen mặt a!” Lúc Nguyên Bảo thấy Tạ quản sự đến nhà Loan Loan, nàng đoán thể là vì chuyện thịt lợn .
“ , chúng nuôi lợn một năm chỉ chờ ngày ? mà, còn phiền chị dâu hỏi giúp một chút, vài ngày trong thôn vài nhà bán lợn , còn ai bán , nếu đồng ý bán thì bảo họ chuẩn giúp .”
Mẹ Nguyên Bảo cần suy nghĩ đồng ý: “Muội yên tâm, chuyện cứ giao cho , bây giờ hành động tiện, những con đường quanh co khúc khuỷu nhất nên ít .”
“Vậy cảm ơn tẩu, tuy thôn chúng lớn gì, nhưng dẫu cũng mười mấy hộ gia đình, chờ lát nữa sẽ đến nhà Thạch Đầu, nhờ Thạch Đầu hỏi giúp luôn, như cũng nhanh hơn một chút.” Loan Loan .
“Được.” Nghĩ ngợi một chút, Nguyên Bảo : “ mà lợn sống thì bao nhiêu tiền một cân , đến lúc đó cũng dễ chuyện với .”
“Tất nhiên sẽ để chịu lỗ , bản nhà bọn cũng bán mà, ba đồng một cân.”
“Giá , vài ngày nhiều chỗ chỉ mua hai đồng.”
“Vâng, càng gần cuối năm thì giá lợn sống nhất định sẽ tăng một chút, nhưng phần lớn cũng sẽ quá ba đồng.”
Dựa quy tắc của ba năm qua gần như cũng cứ như thôi, trừ khi thiên triều xảy chuyện gì lớn ảnh hưởng đến nền kinh tế, khi đó giá hàng hóa lẽ sẽ biến động. Nói thêm vài câu với Nguyên Bảo, Loan Loan đến nhà Thạch Đầu.
Chờ Loan Loan , Nguyên Bảo báo với bà nội Nguyên Bảo một tiếng cũng ngoài.
Bà nội Nguyên Bảo cạnh bậc cửa thong thả cảm thán: “Thật đúng là một khuê nữ tài giỏi a! Ôi, cũng là một khuê nữ thiện tâm.”