Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 246: Có người tìm hiểu

Cập nhật lúc: 2024-10-05 04:45:26
Lượt xem: 178

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Loan Loan một vòng quanh con ngựa, trong lòng thầm quý nhân ở đến thôn các nàng đây. một lúc lâu mà cũng thấy nào, chẳng lẽ dọn dẹp?

Loan Loan nhíu mày cái đống vẫn đang bốc nóng .

lúc , một nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài đám chen , thấy Loan Loan đang ở chỗ cách con ngựa xa, khỏi âm thầm đánh giá nàng một phen.

Loan Loan đưa mắt nam tử trẻ tuổi, đầu con ngựa lớn đang thoải mái ngoắc ngoắc cái đuôi, mở miệng lớn tiếng : “Ngựa là của ai , trông coi ?”

Nghe , ánh mắt nam tử trẻ tuổi sáng lên, tiến lên lễ phép nàng, mỉm : “Xin hỏi cô nương là Vương cô nương?”

Loan Loan sửng sốt.

Đây là đầu tiên nàng gọi như , nàng lạị đánh giá từ đầu đến chân.

Mi thanh mục tú, chuyện trầm hữu lễ, ánh mắt khác mang theo thiện ý, bộ dáng dễ chuyện, tròng mắt chuyển động lộ sự khôn khéo, mặc một bộ quần áo màu xám tro, thì bình thường nhưng chất liệu hơn quần áo bọn họ đang mặc, trái ngược với những tên sai vặt của gia đình giàu .

Chỉ một câu thôi, lạ mặt, nàng quen.

Thấy Loan Loan gật đầu, nam tử : “Vương cô nương…”

Loan Loan giơ nhẹ tay chặn ngang lời , chỉ chỉ con ngựa ở bên cạnh, : “Ngựa là của ngươi?”

Nam tử giật , liếc đống phân ngựa ở góc tường thì ngượng ngùng : “ , thật là ngại quá, con ngựa lúc mới cho nó ăn cỏ, ngờ dến mang phiền toái cho Vương cô nương.”

“Không phiền!” Loan Loan sảng khoái , đó liền tủm tỉm : “Tiểu ca, ngựa đúng là ngựa a! Ta chắc rằng tìm khắp trấn cũng tìm con ngựa khỏe mạnh bằng con ngựa nha.”

“Ha ha, cô nương quá khen.” Tiểu ca khiêm nhường , đây chính là ngựa mà công tử nhà mua từ nhà buôn ngựa nhất kinh thành. Nghĩ thế, giữa hai đầu mày và nét mặt bèn hiện lên chút đắc ý.

“Ngựa như thế khẳng định giống với mấy con trâu ở nông thôn chúng .” Sau đó chỉ đống phân ngựa ở góc tường tiếp tục : “Phân trâu thể phân bón cho hoa màu, ôi chao, phân ngựa của con ngựa khẳng định thể phì nhiêu đồng ruộng, đáng tiếc lãng phí ở chỗ ….”

Tiểu ca giật giật khóe miệng, ý tứ của Loan Loan, bèn khan : “Phải, ……” Đồng thời con ngươi đảo vòng vòng. Vừa đúng lúc thấy một nam tử tầm hai mươi tuổi đang bên cạnh nghiêng đầu tò mò , tiểu ca chợt nảy lên ý định, lấy một lượng bạc: “Vị thể giúp một việc ?”

Người chung quanh thấy một lượng bạc sáng bóng thì hai mắt đều mở to, còn chút dám tin, chỉ cần xúc giúp đống phân ngựa một lượng bạc, mà tìm chuyện như thế?

Lai Sinh cầm lấy bạc , áng chừng trong tay, đó lấy một đồng tiền từ trong lồng ngực, chân mày khẽ nhíu .

Loan Loan ghé sát , tủm tỉm : “Đây chính là một lượng bạc hàng thật giá thật nha, thể đổi nhiều loại tiền đồng của đấy.”

Trên Lai Sinh cho tới bây giờ cũng chỉ một đồng tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-246-co-nguoi-tim-hieu.html.]

Sau khi xong, ánh mắt sáng ngời, đó thấy ngênh ngang đẩy cửa sân , nhanh cầm đồ ngoài thu dọn đống phân ngựa nơi góc tường.

Tiểu ca há miệng ngoài ý Lai Sinh đang , hóa một nhà?

Đang suy nghĩ, thấy Loan Loan đến chân thành : “Tiểu ca, con ngươi thật a! Không tiểu ca chuyện gì?”

Tiểu ca bừng tỉnh. Trong lòng đầy đủ ngũ vị hỗn tạp, đợi mở miệng, một bạch y công tử góc áo tung bay từ bên ngoài đám . Bạch y công tử tay cầm quạt xếp, mắt mang ý , dáng cao ngất ưu nhã, thong dong bất phàm, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí phái cao quý.

“Thì là thiếu đông gia.” Loan Loan chào hỏi, kỳ thật khi vị tiểu ca thì nàng quét mắt về Tạ Dật đang về phía . Lúc thấy, nàng chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng ngờ thật đúng .

Tạ Dật tay cầm quạt xếp, mặt mỉm, ưu nhã tiêu sái tới.

Hắn từ từ đong đưa quạt xếp, ôm quyền hướng về phía Loan Loan: “Vương cô nương, nhà cô nương thật dễ tìm a!”

Loan Loan khó hiểu, thật sự tới tìm nàng? Có điều, đối với cách xưng hô của thấy là lạ.

Lễ phép : “Nông thôn là nơi thô tục, thiếu đông gia việc gì cứ bảo Dư chưởng quỹ phái đến một tiếng là , vất vả tự cất công đến đây.”

“Không ! Không Bách Thủ ở nhà ?”

“Huynh ngoài , nếu thiếu đông gia vội, lập tức nhờ gọi về.”

“Được.”

Cho nên Loan Loan lập tức bảo Lai Sinh tìm Bách Thủ, nếu là ông chủ của , nàng cũng thể để ngoài cửa như , nhưng nàng là một phụ nhân. Loan Loan nghĩ lúc bên ngoài nhiều như , hơn nữa lời Tạ Dật tất cả đều , chắc rằng cũng sẽ khác bàn tán, nàng suy nghĩ một chút liền tượng trưng một câu: “Không bằng trong sân một chút.”

Không nghĩ tới Tạ Dật thật đúng là thèm khách khí, nhấc chân sân nhỏ, Loan Loan cũng đành theo, đợi mấy , mấy ở ngoài lập tức bắt đầu bàn tán.

“Oa, thì đây chính là thiếu đông gia của “Quán rượu Phúc Sinh”.”

“A, thiếu đông gia còn đích tới tìm, vợ chồng Bách Thủ gặp quý nhân a!”

“Quả nhiên là công tử nhà giàu, khí độ khác biệt a….”

Lúc mấy Tạ Dật thôn chỉ hai ba thấy, hỏi thăm họ nhà Loan Loan, khi đến nơi, vì Loan Loan ở nhà nên Tạ Dật bèn dạo đường thôn. Loan Loan là giới nữ lưu nhưng ăn, thỉnh thoảng thể chút diệu chiêu, chỉ riêng việc ký khế ước thôi thì cũng việc mà bình thường thể nghĩ .

Cha Loan Loan đều là nông dân đầu tắp mặt tối, ăn, cho nên Tạ Dật xem xem tại Loan Loan nhiều chủ ý đến như . Đi lòng vòng, phát hiện thật đây cũng chỉ là một thôn trang nhỏ bình thường, trong thôn cũng tài ba đặc biệt. Vì , trong lòng Tạ Dật bèn quy Loan Loan loại nhân tài trời sinh năng khiếu ăn.

Chính vì ở cửa, cho nên khi tụ tập càng nhiều cũng chỉ thấy gã sai vặt. Mà phần lớn lực chú ý của đều ba con ngựa hấp dẫn, vì thế khi Tạ Dật bước tới ai chú ý.

 

Loading...