Buổi tối, Loan Loan và Bách Thủ gọi Lai Sinh  cùng  mở cuộc họp gia đình nhỏ đầu tiên, chủ yếu là   thái độ của Lai Sinh một chút.
Loan Loan uyển chuyển, đơn giản kể  chuyện một : “. . . . . . Người  là quản gia của cha , tới  đón  về. . . . . . Lúc  mới sinh  cha   rời khỏi  con , ông  ở huyện thành cách trấn chúng   xa. . . . . . Sau khi  về sẽ  thể mặc quần áo ,  ăn đồ ăn ngon, rốt cuộc   cần   việc nữa, nhưng   chỉ sợ  sẽ  còn  gặp  ca và chị dâu, còn  cả Hán Nhi, còn và  ở Dương gia thôn, cũng   cơ hội trở về nữa. . . . . .” Những thứ vòng vo Loan Loan     hiểu, nhưng nếu   thể trở về, thì cũng nên chuẩn  tư tưởng cho  .
Mặc dù kẻ ngốc  hiểu chuyện gì, nhưng nếu ngươi   tiếng nào tùy ý để   mang ,  sẽ cho rằng là ngươi vứt bỏ , trong lòng cũng sẽ ghi hận!
Lai Sinh đối với  gọi là cha   xa lạ,  bộ lực chú ý của  đều ở việc   sẽ  ăn ngon mặc , nhưng  khi rời  sẽ  trở về  nữa.
Hắn bèn bỉu môi hỏi: “Vì    thể trở về nữa? Có nhiều đồ ăn ngon như , chị dâu, nếu  chúng  mang theo Hán Nhi cùng  !”
Trong lòng Loan Loan nghẹn ngào, dù      gì, nhưng  thứ  cũng  quên hai vợ chồng bọn họ.
“Ca và chị dâu  thể . Đó là cha ,  còn  thể  gặp một ông nội khác, còn  thúc thúc bá bá, tỷ tỷ  . . . . . .của ”
Sau một phen phí sức giải thích, Lai Sinh cuối cùng    , nhưng trong lời    chút  nỡ bỏ những đồ ăn ngon .
Ngày hôm , Loan Loan liền bảo Bách Thủ  chợ mua nhiều điểm tâm mà   Lai Sinh   ăn, vì thế Lai Sinh vô cùng vui vẻ!
Đến tiệc rượu ngày đầy tháng,  Nguyên Bảo,  Thạch Đầu cùng hàng xóm láng giềng tới thật sớm giúp bọn họ, mấy nam nhân cha Thạch Đầu, cha Nguyên Bảo giúp đỡ Bách Thủ  các nhà mượn bàn, ghế để . Mượn bàn ghế về xong, bọn họ dùng bút mực  lên  chân bàn và chân ghế, mà vì Lý Đại Trí   mặt, nên đành nhờ ông nội   giúp tên nhà lên mỗi bàn để  ký hiệu.
Lão nhân gia cũng là  nhiệt tâm, lúc tuổi trẻ cũng  sách  chữ , nhưng  vì đây là chuyện nhỏ mà  cho  lệ, đoan đoan chính chính  tên tất cả các nhà   đấy.
Mọi   một bên , đồng thời  : “Phía    tên nhà ,   nhà ai  việc, sẽ  bao giờ  lộn xộn đồ đạc của   nữa!”
Hiện tại  Loan Loan đối xử với Loan Loan và Bách Thủ    đổi lớn so với . Sáng sớm bà  đến đây với cha Loan Loan, Vương Tiểu Thảo và Vương Nguyên Sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-255-khach-toi-day-thang.html.]
Trong nhà chỉ  Mai Tử ôm con  cùng Loan Loan. Vừa  nhà,  Loan Loan lập tức ôm cháu, miệng gọi “Cục cưng bé bỏng ơi, cục cưng bé bỏng ”. Vương Tiểu Thảo gọi Nhị tỷ  ngoan ngoãn  qua một bên, mà Vương Nguyên Sinh thì chỉ   liếc mắt một cái  chạy  ngoài.
Cha Loan Loan  tiện   nên ở phía ngoài chào hỏi Bách Thủ,  đó   chuyện với những  lớn tuổi cùng thôn ở ngoài sân.
Hai vợ chồng Vương Lý tới chậm một chút, con nàng chỉ lớn hơn Đại Bảo và Tiểu Bảo mấy tháng,  cùng Mai Tử trong nhà coi như hai  cũng  chung đề tài.
Lúc , ngoài đồng   còn việc gì, Loan Loan và Bách Thủ chuyển  thôn một năm nay nhân duyên càng ngày càng , vì thế những    chuyện gì đều tới  sớm.
Có khách đến nhưng Loan Loan   cách nào tiếp đãi, chỉ  Bách Thủ  chào hỏi. Ngày hôm đó  cực khổ  Nguyên Bảo,  Thạch Đầu, và cả mấy  Vương bà mối bận bịu trong bếp. Sau đó  thêm  Loan Loan tới, bà bèn giúp đỡ Bách Thủ nhận quà.
Có  tặng thịt,   tặng trứng gà, tặng gà các loại…, một đống đồ lớn xếp ở trong nhà chình.
Còn  một vài  bình thường ít đến thăm nhà bọn họ cũng bèn thừa dịp lúc   vòng quanh sân,    cảm thấy quả thật nhà bọn họ thiết kế  hợp lý nên trong thôn cũng  vài  bắt chước đào lỗ tháo nước trong sân. Hơn nữa cái hành lang của nhà bọn họ  nới rộng  quả tực  , mưa  hắt đến, nắng  chiếu , theo như lời Loan Loan ,  ngày mùa thời tiết   còn  thể để thóc lúa ở chỗ .
Điều khiến cho những nam nhân  hâm mộ chính là sân nhà Loan Loan   sạch sẽ     mùi lạ. Rất nhiều nhà đều trực tiếp xây chuồng lợn ở một góc sân, nhất là ngày mùa hè, nếu  chăm quét dọn, thì  trong sân cũng  thể ngửi  mùi thối.
 chuồng lợn nhà Loan Loan  ở phía , hơn nữa còn quét dọn  sạch sẽ, bên cạnh còn trồng rau, cho dù  mùi cũng  nồng nặc lắm. Cuối cùng mà , họ  cái sân  thuận mắt.
Cả đám đều than thở trong lòng Bách Thủ thật là may mắn!
 mà   cảm thấy đáng tiếc nhất chính là con đường lát đá xanh , xài nhiều bạc như  để lót sân mà quả thực  dùng để  gì!
Sau đó bà mối Vương quở trách cả đám  : “Các ngươi thật đúng là   gì cả,  hiểu thì đừng  lung tung. Các ngươi  trong nhà ai mới trải đường đá phiến ? Đó đều là những nhà  tiền đấy! Người  bất kể là vườn hoa,  hành lang, sân nhỏ đều dùng đá phiến , nếu  vì  khi trời mưa những  nhà giàu  dạo trong sân mà giày  ướt, cũng  dính bùn chứ. . . . . .”