Tức là  Bách Thủ quen, nhưng vì  ông lão   gọi Lai Sinh ?
Hai  thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn  việc  cho thôn trưởng Dương Nghĩa Trí.
Dương Nghĩa Trí cũng cảm thấy chuyện  điều kỳ lạ, dựa theo tin tức hỏi thăm  thì Lai Sinh  nhất vẫn nên ở  Dương gia thôn cho thỏa đáng. Mặc dù  ở Dương gia thôn và  cũng   quan hệ m.á.u mủ gì, nhưng   cũng sẽ  bạc đãi . Từ  khi ông nội  mất, Bách Thủ và Loan Loan vẫn đối đãi với  như  trong nhà. Âu Dương gia thực tại quá mức phức tạp, Lai Sinh  là một kẻ ngốc, trở về đó thì chỉ mặc cho   định đoạt  mệnh mà thôi!
 nếu Lai Sinh là  của Âu Dương gia, nếu Âu Dương gia thật  đón  trở về, bọn họ đúng là   cách nào, mà cũng   quyền ngăn cản. Biện pháp duy nhất là khiến Âu Dương gia bỏ  cái ý niệm .
 nếu như Âu Dương lão gia  đầu óc Lai Sinh mất linh quang mà vẫn  đón  về, việc  đại biểu ông    tính toán của . Âu Dương gia  gia nghiệp lớn, quả thực   là  mà những  nông dân như bọn họ  thể đối phó .
Biện pháp còn  nghĩ  thì hai ngày  Âu Dương Chất  tới nữa !
Hắn   một chiếc xe ngựa màu xanh, còn  gã sai vặt đánh xe, xe ngựa   thôn lập tức khiến cho   chú ý,   rối rít  tới ven đường quan sát,  theo đuôi xe ngựa  về phía nhà Loan Loan. Nửa đường gặp Lai Sinh chơi đùa ở ven đường, Âu Dương Chất từ ái gọi Lai sinh, từ trong xe ngựa lấy  một bọc đồ cho , còn  hỏi : “Có   lên một chút  ?”
Sau đó  ánh mắt kinh ngạc của   Lai Sinh vui rạo rực   trong xe ngựa.
Lúc  Loan Loan  cho con b.ú xong, đang ôm con   mái hiên thì  thấy một chiếc xe ngựa màu xanh dừng ở ngoài cửa nhà ,  đó Lai Sinh cùng Âu Dương Chất một  một  xuống xe ngựa.
Nhất thời trong lòng nàng dâng lên một dự cảm  .
 nàng vẫn khách khí mời Âu Dương Chất  sân ,  đó  để Lai Sinh  tìm Bách Thủ về, thuận tiện nhắc   cho Bách Thủ  là Âu Dương Chất tới.
Một đống   vây xem ngoài nhà Loan Loan, nàng  hỏi Âu Dương Chất uống nước  là uống .
Âu Dương Chất  : “Không cần phiền,    chuyện một lúc thôi.”
Vừa vặn nàng vốn cũng   tâm tư  pha .
Rất nhanh Bách Thủ  trở về, phía  còn  thôn trưởng  theo.
Đợi Bách Thủ giới thiệu hai  với , lúc  Âu Dương Chất mới lệnh gã sai vặt đánh xe mang đồ xuống xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-257-noi-ro.html.]
Gia đình giàu  nhất trong thôn xung quanh trăm dặm nhiều nhất cũng chỉ  một chiếc xe trâu , đột nhiên  một cỗ xe ngựa như   vùng nông thôn, khiến   đều  hiếu kì, bọn nhỏ thì vây quanh xe ngựa đông  tây . Cho nên, gã sai vặt trong vô  ánh mắt hâm mộ từ  xe mang đống đồ xuống,  thức ăn, đồ dùng, quần áo, bánh ngọt, vải vóc của nam nhân, nữ nhân,  lớn và cả trẻ con.
Đừng  những  ngoài cửa xem náo nhiệt, mà chính  trong cuộc như nàng cũng  chút động tâm, vài cuộn vải như  bọn họ  thể  bao nhiêu là quần áo nha! Hơn nữa đều là những loại  chất vải  cả!
 mà vật  nàng  thể nhận.
“Âu Dương quản gia, ông đang  gì ? Nếu ông thật sự thích Lai Sinh thì thường xuyên đến thăm   là , những thứ  thì  cần.” Loan Loan  , cũng  nhận.
Âu Dương Chất lắc lắc tay, gã sai vặt tự đặt  bộ đồ  nhà chính. Sau đó ông   : “Đây là điều cần . Lão gia chúng   Lai Sinh thiếu gia  các ngươi tỉ mỉ chiếu cố suốt một năm qua, lão gia vô cùng cảm kích, đây chỉ là một chút tâm ý. Hai vị nhất định  nhận lấy.”
Loan Loan cau mày,  đợi nàng  tiếp, Âu Dương Chất  chuyển hướng sang Dương Nghĩa Trí : “Cũng là Lai Sinh thiếu gia   phận ,  thể gặp    bụng như thôn trưởng, nên   mới  thể  cuộc sống bình yên ở Dương gia thôn.”
“Đây là điều  .” Dương Nghĩa Trí trả lời: “Trước  ông nội Lai Sinh ở trong thôn giúp đỡ    nhiều, đây cũng là một yêu cầu nhỏ của ông   khi lâm chung, chúng   như  cũng là  thành di ngôn của ông  thôi.”
“Nhớ năm đó  theo lão gia   ngoài, lão gia tử là một   . Ôi, thật là đáng tiếc, năm   khi bái kiến thì vẫn  từng gặp  ông .” Âu Dương Chất  chút cảm hoài .
Lúc Âu Dương Chất      hiếu kỳ  theo  sân. Hiện   vài   trong sân, họ cũng  tiện đóng cổng, cho nên những lời mấy  , tất cả   đều   rõ ràng.
Lúc   còn đang khiếp sợ Lai Sinh  một  thích giàu  như , thì   Âu Dương Chất : “Thật  thì hôm nay  tới chỉ vì hai chuyện.”
Loan Loan thầm nghĩ hỏng bét ,   Âu Dương Chất  xưng hô với Lai Sinh như , nàng   hôm nay chuyện   dễ qua.
“Một là đặc biệt đại biểu cho lão gia nhà  cảm tạ   trong thôn  chăm sóc Lai Sinh thiếu gia nhiều năm như ; hai là   một tiếng với các vị để đón thiếu gia về.”
Tiếng   dứt, trong sân vang lên tiếng nghị luận ong ong.
Dương Nghĩa Trí liếc  Âu Dương Chất, gõ tẩu thuốc của ,  đó hướng về phía   trong sân : “Không  chuyện gì mà  hết trong   gì ,   trở về nhà   việc !”
Cho dù  hiếu kì hơn nữa, nhưng thôn trưởng  lên tiếng thì   cũng đành tâm  cam lòng  nguyện mà rời khỏi sân, cũng  vài   từ bỏ ý định còn ở ngoài cửa ngó dáo dác, thế là  Dương Nghĩa Trí trừng mắt và  chạy biến mất.
Trong sân nhất thời  ai  chuyện, Âu Dương Chất dường như cũng  gấp,  một lúc lâu, Dương Nghĩa Trí mới : “Âu Dương quản gia, mặc dù Lai Sinh   là  bản địa Dương gia thôn , nhưng chúng  vẫn đối xử với thằng bé như  trong nhà, tất nhiên cũng hi vọng  sống . Chuyện  hai ngày   cũng   Bách Thủ  , nhưng, năm đó ông nội Lai Sinh dẫn theo Lai Sinh đến Dương gia thôn chúng ,  là  rõ ràng hơn hết, thứ cho   thẳng, nhưng   từng  ông  đề cập tới việc Lai Sinh còn   nhân.”