Ngày mùa hè mặt trời nóng bức,  tàng cây gió thổi mát mẻ. Loan Loan  ít  ngoài, bình thường đều ôm con  trong hành lang, cây trồng trong sân cũng  thể che mát. Những  lớn đều    ngoài  cái nóng thiêu đốt , chỉ  mấy đứa trẻ con trong thôn nô đùa chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng Thạch Đầu, Nguyên Bảo tới nhà tìm Lai Sinh,  đó liền vây quanh con Loan Loan  thằng bé.
Có khi Mạch Thảo cũng tới, cô bé  chơi cùng với mấy đứa trẻ, mà chỉ luôn  ở bên cạnh Loan Loan  đứa bé, hái một ít hoa cỏ dại xinh  ở ven đường tới trêu chọc đứa bé.
Trời nóng  mới lăn qua lăn  thì   đổ đầy mồ hôi, hiện  thể Đại Bảo Tiểu Bảo  lực rồi, bình thường cứ thích quơ cái tay nhỏ bé, đạp chân,  thấy gì tò mò cũng  sờ sờ, túm lấy mấy cái.
Mai Tử cũng    cửa, vả  dù  trong nhà cũng    trông chừng.
Loan Loan ở đây ngoại trừ  Nguyên Bảo cùng  Thạch Đầu thỉnh thoảng tới tán gẫu, thì cũng chỉ  bà mối Vương thích tới đây nhất thôi.
Ngày hôm đó bà  dùng khăn tay quạt hấp tấp chạy tới,  tiến đến  giắt giọng : “Nhị  nha, mau cho  chén nước uống, nóng c.h.ế.t  mất.”
Loan Loan vội vàng bảo Lai Sinh  rót chén nước cho bà, bà mối Vương bưng chén, uống hai ngụm  cạn sạch một chén nước,  đó cầm khăn lau mồ hôi như thác  trán, lúc  mới  xuống bên cạnh.
Uống nước xong trong lòng mát mẻ hơn nhiều, bà bỏ chén xuống, bà mối Vương liền rướn cổ lên  đứa bé trong lòng Loan Loan: “Ngủ  ?”
Loan Loan gật đầu: “Vừa cho nó ăn xong, chờ nó ngủ say   mới ôm .”
Bà mối Vương gật đầu,   sát  , đứa bé nhắm hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn nhấp nhẹ,  vẻ  thỏa mãn.
Khuôn mặt nhỏ bé mềm mại non nớt, đuôi mắt dài, lông mày cũng dài đậm, bà mối Vương  : “Lớn lên khẳng định sẽ giống cha nó, mày rậm mắt to.”
Tiếp theo bà nhíu đầu mày: “Chỉ là lông mi. . . . . .   ngắn.”
“Cắt lông mi khi còn bé,   mới  thể  dài  cong .” Loan Loan  con, khóe miệng nàng lộ  ý .
“Hóa  là  cắt?” Bà mối Vương kinh ngạc,  quanh co: “Cắt lông mi của trẻ con đang b.ú   mà?”
Loan Loan lơ đễnh: “Không  gì , cắt  thì   mới  thể dài và rậm , cũng   nhổ nên  .”
Bà mối Vương  khan,  tiện  gì nữa, phụ họa  “Cũng đúng”  đó  đến chuyện trong thôn hai năm qua thêm thật nhiều trẻ con.
“. . . . . . Lợi hại chính là Mai Tử,  sinh  sinh hẳn hai đứa, hiện nhà các   thêm một thằng nhóc, qua mấy tháng nữa nhà Thanh Sơn  thêm . . . . . .”
Loan Loan  gật đầu, hai năm nay Dương gia thôn  chỉ  thêm nhân khẩu, mà cuộc sống cũng khá hơn một chút.
“. . . . . . Muội  xem trong bụng vợ Thanh Sơn tương lai là con trai  con gái?”
Loan Loan lắc đầu,  nàng   chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-259-tham-do.html.]
“Ta cảm thấy  lẽ  là con trai.” Bà mối Vương  chắc chắn .
“Vì  ạ?” Loan Loan .
“Muội   thấy vợ Thanh Sơn , cái m.ô.n.g  tròn  lớn,   cũng  là tướng sinh con trai. Muội  Mai Tử xem, tướng mạo đẫy đà thế, chẳng  sinh  hai đứa con trai đó . À mà  đúng, dáng dấp hai nàng  sai biệt lắm,   cái thai  của vợ Thanh Sơn cũng là hai đứa con trai chứ?”
Nghe suy đoán của bà mối Vương, Loan Loan câm lặng há miệng, chỉ thế mà  thể   là nam  nữ,  còn  là thai song sinh? Nàng  khỏi sờ lên cái m.ô.n.g của , nàng cũng sinh con trai, chẳng lẽ m.ô.n.g của nàng cũng  to?
Bà mối Vương cảm giác    chuẩn,  một tràng dài như sét đánh, cuối cùng nhếch miệng lên,  : “Muội   chứ, trong thôn chúng   vài   sinh con trai mà sinh   đấy.”
Trong lòng Loan Loan hiểu mấy phần, nhưng  mặt vẫn  nàng, một bộ dáng chuẩn  lắng .
Bà mối Vương   hắc hắc : “Muội   , Cát Sơn   con trai lắm , đáng tiếc  Lan Hoa mấy năm  mà vẫn cứ như thế. Bụng chẳng  chút phản ứng nào, chúng  ở nông thôn, chứ nếu ở nhà giàu, chỉ sợ Cát Sơn  cưới vợ bé lâu  đấy. Mấy ngày  đây,   chợ thấy nàng che che giấu giấu,  đó  lặng lẽ  theo ,  đoán xem nàng  gì?”
Loan Loan chớp chớp mắt.
“Nàng tìm thầy bói bói quẻ cho nàng,  còn  một lá bùa sinh con trai. Tốn tròn một lượng bạc cho ông thầy bói  đấy.”
Nói xong đột nhiên bà mối Vương  nghĩ tới cái gì đó,  lôi kéo Loan Loan kỳ quái : “Nói đến đây bỗng dưng   nhớ đến một chuyện  kỳ lạ. Vừa  lúc  từ bên ngoài trở về thôn thì  thấy hai nam tử xa lạ,  vốn  hỏi họ một chút xem họ đang tìm ai, nhưng hai   thấy    đầu rời .”
Trên mặt Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc.
Người mấy thôn quanh đây cho dù  quen  bộ nhưng cũng quen mặt, hơn nữa đến Dương gia thôn   tìm  thì chính là lên núi săn thú. Bởi vì Dương gia thôn coi như là cái thôn tận cùng xa nhất,  tiếp là tới núi.   bên ngoài tới săn thú   ít.
Vậy hai nam tử  là  phương nào, chẳng lẽ là Âu Dương gia?
Loan Loan càng nghĩ càng thấy  khả năng .
  của Âu Dương gia đến  gì? Chẳng lẽ là Âu Dương Chất sợ bọn họ giấu Lai Sinh , cho nên phái  tới giám thị?
Loan Loan  chút tức giận, họ xem Lai Sinh là cái gì?
Bà mối Vương  sắc mặt Loan Loan  , cẩn thận : “Muội quen ?”
“Ta  .” Loan Loan dẹp  sự khó chịu trong lòng  .
Dừng một chút, Bà mối Vương  : “Nhị  , các   gì khó khăn  thể   với chúng ,  thể giúp chúng  nhất định sẽ giúp. Hôm đó ông lão  xe ngựa   quan hệ gì với Lai Sinh ? Trong thôn hiện tại cũng đang nghị luận rối rít đấy.”
Không trách    tò mò, hôm đó Âu Dương Chất đưa những món đồ  , thái độ của ông   mạnh mẽ cứng rắn như thế, nàng và Bách Thủ  trả đồ  cũng  . Ông   biểu hiện đặc biệt chiếu cố Lai Sinh, còn  câu “Thiếu gia”  ,  thể nào  để cho   sinh nghi chứ.