“Nhị  tử nghĩ cái gì ,   gọi ngươi mấy tiếng  đấy.” Bà mối Vương  hì hì  Loan Loan. Trước  chỉ cần bà  ngoài cửa kêu một tiếng, Loan Loan   , thế mà hôm nay bà gọi vài tiếng  mà Loan Loan dường như   thấy mà vẫn  im trong sân. Lại thấy vẻ mặt Loan Loan nặng nề tâm sự, trong thôn Loan Loan vốn sống  thoải mái, nên bà lập tức tò mò: “Có   chuyện gì  ? Nhìn thần sắc   vẻ  yên lòng.”
Loan Loan giật nhẹ khóe miệng lên tinh thần,  : “Đâu  ạ, chỉ là do trông con nên  mệt chút thôi.”
“Cũng đúng, một   trông con  còn  trông nom nhà cửa, ban đêm  ngủ ngon cũng  . Vậy mỗi ngày  buổi trưa  thời gian thì  bớt chút thời gian để ngủ,  sắc mặt  kém hơn mấy ngày   đấy.”
Loan Loan  khỏi sờ lên mặt , gượng : “Có thể là do hai ngày  ban đêm ngủ  ngon.” Sau đó nàng bưng cái băng ghế    mái hiên mời bà mối Vương : “. . . Ở đây mát hơn một chút đấy ạ.”
Bản  thì nhanh tay lẹ chân nhanh chóng giặt quần áo, chuyển đề tài mà hỏi bà: “Mấy ngày nay đại nương bận lắm nhỉ? Sao hôm nay   thời gian rảnh tới đây  chơi ?”
Bà mối Vương vốn còn  thăm dò chuyện của Loan Loan, nhưng   lời  thì nụ   mặt  nhạt , bà   sân đánh nước giúp Loan Loan, giúp nàng giặt đồ,  : “Mấy ngày nay trời nóng giặt đồ nóng lắm, để  giúp cho, hai   sẽ nhanh hơn.”
Loan Loan  bà một cái,  đó  đồng ý,  đầy một lát  bộ quần áo đều  giặt xong. Trên  cũng đổ  ít mồ hôi, Loan Loan  bếp rót hai chén nước, đưa một chén cho bà mối Vương: “Vất vả cho đại nương , thẩm uống cho đỡ khát !”
Bà mối Vương  nhận lấy chén, uống mấy ngụm, Loan Loan cũng bưng ghế   xuống bên cạnh.
Lúc , bà mối Vương mới thở dài : “Vẫn là  Đại Trí mệnh , bây giờ Đại Trí đỗ tú tài, trong ngoài thôn   bao nhiêu  nịnh bợ, Khai Minh của chúng  thì thảm .”
Trong lòng Loan Loan lập tức hiểu  mấy phần,  : “Đại Trí lớn hơn Khai Minh vài tuổi mà! Hơn nữa    đầu tiên Đại Trí  thi cũng  đỗ ? Trong thôn chúng  chỉ  mấy   sách,   thôn  nở mày nở mặt còn  nhờ bọn họ đấy!”
Phiền muộn trong lòng bà mối Vương nhất thời tiêu tan  ít, vội : “ nha, cả hai đều lớn hơn Khai Minh chúng  đấy! Mặc dù   Khai Minh chúng   đỗ, nhưng   nhất định  thể đỗ tú tài,  giống vài . . .” Trên mặt lộ  vẻ khinh rẻ,  chút coi thường: “Cho là  thư viện là  thể thi đỗ ? Người thông minh,  thể  trọng dụng thì coi như ở nhà cũng  thể thi đỗ tú tài, còn kẻ sinh  ngu dốt thì dù  thầy giỏi dạy bảo cũng  chắc  thể đỗ!”
Vài ngày  đó, bà mối Vương   Tuấn Kỳ xem thường mấy .
Loan Loan  ,    tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-276.html.]
Tuy  quan hệ nhà Loan Loan và nhà Dương Tuấn Kỳ  , nhưng  Loan Loan   gì, bà mối Vương cũng  tiện  gì  Tuấn Kỳ nữa, bèn chuyển tới đề tài khác, nhưng   hai câu liền    chuyện cũ.
“Lý Đại Trí lúc  nở mày nở mặt , đỗ tú tài,   thầy giỏi chọn trúng,   khẳng định bất phàm. . . ” Sau đó thở dài: “Thật sự là mệnh a. Lần  Khai Minh thi rớt tâm tình   ,  vốn  tìm cho nó một mối hôn sự , ai    gặp  gia đình cực phẩm như Đàm gia ở  chợ , rõ ràng là  ý Khai Thái nhà chúng ,   gả đứa con gái nhỏ  xí của nhà họ cho Khai Minh chúng , bộ thấy nhà chúng  dễ khi dễ  . . .”
Chuyện  Loan Loan tất nhiên      lâu ,  điều đều do  khác kể, sự thật   như    thì nàng cũng  rõ lắm.
Bà mối Vương gần đây ít   trong thôn, đương nhiên      gì từ bà,  vài  nhiều chuyện còn lặng lẽ  hôm nào đó tìm cơ hội   chuyện với bà mối Vương, cũng   nguyên nhân thất bại thật sự của cuộc hôn sự . Hiện giờ bà mối Vương  chủ động  cho nàng , mặc dù     Trường Thọ lôi kéo nàng thật lòng thật   chuyện nhà  cho nàng, nhưng nàng vẫn  chút bất ngờ.
Chẳng lẽ mối quan hệ của   như  ?
Trên mặt nàng lập tức  an ủi bà mối Vương: “Đại nương , thẩm suy nghĩ quá nhiều . Khai Minh   còn trẻ như ,   tiền đồ,  cần vội,  từ từ xem xét các cô nương mới . Chuyện Đàm gia cũng  thể trách thẩm , chỉ sợ bọn họ vốn   ý định  , chẳng qua đúng lúc gặp  nhà thẩm thôi.”
Bà mối Vương gật đầu, ánh mắt  Loan Loan còn mang theo cảm kích,  quả nhiên   lầm , Loan Loan  giống với những  đàn bà khác trong thôn, những  đó suốt ngày  nhạo  lưng ,  ai thật lòng an ủi  . Bà rút khăn lau lau khóe mắt ửng đỏ.
Sau đó lấy  một cái bao bố từ trong lòng ngực, đặt trong lòng bàn tay mở , bên trong là mười mấy miếng dược liệu, mỗi miếng cỡ ngón cái, mặt  còn  một chút mảnh vụn. Loan Loan  kỹ,  ngờ là nhân sâm.
Kinh ngạc : “A, đại nương, là nhân sâm đấy!”
Bà mối Vương  ha ha: “Không sai, đây là  mới mua ở chợ, là nhân sâm thượng đẳng đấy.”
“Nhân sâm thượng đẳng? Vậy  mất bao nhiêu tiền ạ?” Loan Loan kinh ngạc .
“Ta cò kè mặc cả với ông cụ ,  đó ông  lấy của  đúng một lượng bạc, mặc dù  mắc, nhưng là nhân sâm thượng đẳng nên cũng đáng.” Giữa lông mày bà mối Vương đều là vẻ đắc ý.
Loan Loan trừng mắt , một lượng bạc, nhân sâm thượng đẳng.