theo than đá động càng đào càng sâu, càng đào càng rộng, đoàn  kiếm bạc cũng càng ngày càng nhiều,   một tháng   thể kiếm  nhiều bạc như , bởi  trong lòng   cũng cân bằng .
Nếu như so sánh Bách Thủ cùng với những   than đá khác, thì  may mắn quá nhiều, ngẫu nhiên còn  thể tìm gốc cây nhỏ để trốn tránh.
Trời nóng nực, chảy mồ hôi nhiều tự nhiên  uống nước, Loan Loan   bỏ qua cơ hội thật  , nàng  chợ mua nước đá, đặt cái quán cách mỏ than đá  xa, là bán  đá bào! Một đồng tiền một chén, còn  thể xin thêm đá bào, xem như  rẻ , bên trong mỏ  nhiều, lúc trời đặc biệt nóng   ít sẽ đến hai , ngẫu nhiên những  khác trong thôn cũng tới mua. Hàng xón thôn cũng tới. Mỗi ngày  bao lâu   thể bán  trăm chén, ít lãi tiêu thụ mạnh, bỏ tiền vốn, cũng  thể  lợi nhuận mười mấy đồng tiền.
Mọi thứ nàng đều   đó,  đó chứa trong một cái thùng gỗ,   đến thì trực tiếp cầm chén múc là , lúc bận sẽ để cho Lai Sinh trông quán phụ, thì sẽ   vấn đề gì. Mọi  đến đây ăn đá bào  tự giác, sẽ  thừa dịp Loan Loan  ở đó, mà tham lam.
Trong nháy mắt, hài tử   một tuổi, Loan Loan vốn  ý định đợi hài tử  một tuổi sẽ tổ chức bữa tiệc lớn, hiện xem  điều kiện  cho phép.
Thừa dịp Bách Thủ  ngày nghỉ, hai  cùng  chợ, đến phố đồ trang sức mua cho hài tử một đôi vòng tay, xem như mừng sinh nhật cho hài tử. Cùng lúc đó, Mẹ Hoa Lan cũng sinh. Hai vợ chồng    một tiểu tử mập mạp như mong .
Cát Sơn vô cùng vui mừng, từ sáng đến tối thấy ai cũng  ha ha, hài tử mới hơn nửa tháng,  bắt đầu chuẩn  tiệc đầy tháng. Hoa Lan  hiểu chuyện,   chuyện gì thì giúp trông  , lúc ăn cơm chủ động bưng cơm cho  nàng. Ngẫu nhiên cũng cùng cha nàng tranh giặt rửa tã.
Có  từng  trêu chọc nàng: “Hoa Lan ah, giờ cháu    , về  cha  cháu sẽ đem đồ ăn ngọn  bộ để cho   của cháu đó.”
Hoa Lan ngẩng đầu lên, nghiêm trang : “Ăn ngon đương nhiên  chừa cho  , về     học  tương lai, cha cùng  mới mát mặt, Hoa Lan cũng uy phong!”
Cho tới bây giờ Loan Loan đều cảm thấy con gái là áo bông tri kỷ của , hiểu chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-300.html.]
Mẹ Hoa Lan  nhi tử, hai vợ chồng đối với Hoa Lan  hơn một chút so với lúc . Ngày đó Cát Sơn lấy tên cho con trai. Gọi là Cát Căn, nhũ danh Căn. Cát Sơn nhiệt tình mời   đến tiệc đầy tháng để thêm náo nhiệt.
Người ở  núi  việc tất nhiên   thời gian , bởi  bàn tiệc rượu cũng  nhiều. Trong nhà   việc gì thì sớm  qua giúp đở. Loan Loan cố ý đến phiên chợ mua mười quả trứng gà,  mua hai gói mì sợi, một túi bột mì, mang tới  ngày tiệc đầy tháng. Thuận tiện  xem hài tử, lớn lên trắng trắng mập mập, khỏe mạnh, kháu khỉnh, là một hài tử khỏe mạnh.
Lúc gần ,  Hoa Lan  ngừng dặn dò nàng: “Đến mai nhớ tới sớm, Bách Thủ   lên núi, thì để cho  đến buổi trưa rút chút thời gian tới dùng cơm .”
“Bách Thủ  thể  tới , ngày mai   ca ban ngày, chỗ      .” Loan Loan  .
“Như  ah…” Mẹ Hoa Lan  chút thất vọng, Loan Loan và Bách Thủ hai  đều , hào phóng,  đồ tặng    rõ, so với những  khác nhiều hơn một phần, tặng lễ bình thường sẽ đưa khác . Hơn nữa nàng còn nhờ phúc khí Loan Loan mà  con trai, trong nội tâm hiện chân chính  cùng hai  giao hảo, vốn là chuẩn  lúc ăn cơm để cho Cát Sơn cùng Bách Thủ uống chút rượu, nghĩ  liền nhân tiện : “Bên trong mỏ quan trọng,  bằng như  , đến lúc đó chuẩn  chút đồ ăn cho ,   bảo Cát Sơn trực tiếp đưa qua cho , dù  cũng  xa.”
“Được.”
Nói xong, Loan Loan liền rời ,   khỏi nhà Hoa Lan  thấy mấy   lên  núi,  Lưu quản sự, còn  một công đầu trông chừng mỏ, từ Tạ gia trang điều tới,  mà Loan Loan ở thôn trang  thấy, chính là hạ nhân rình coi Hương Tú cùng Lưu quản sự gặp riêng , gọi là Tạ Ba. Hai  khác   chút quen mắt, một nam tử áo trắng, góc áo bồng bềnh, từ  hình  chút giống Tạ Dật,  khác hẳn là gã sai vặt. Còn  hai    là  nào, từ quần áo khí chất, xem   giống  nhà bình thường.
Về đến nhà,  đem hài tử buông xuống, Lai Sinh vui vẻ từ bên ngoài chạy về,  tay còn cầm một khối bánh,  cao hứng chạy tới  mặt Loan Loan, duỗi tay , đem bánh đưa tới  mặt Loan Loan, lập tức một mùi thơm nức xông  mũi.
“Chị dâu,  nếm thử , thơm quá ah, giống như đúc     .”
Loan Loan đưa mắt  bánh  tay Lai Sinh,  lớn  mềm, xem  mặt bánh  tệ,  mặt bánh xen lẫn mấy cọng hành lá, khó trách  mùi thơm hành lá. Không khác mấy loại bánh nàng   , nên  khỏi ngạc nhiên : “Đệ lấy cái bánh  ở ?”
Lai Sinh  tủm tỉm cắn một miếng lớn, bộ dáng  thỏa mãn: “Ăn thật ngon, ăn ngon giống với tẩu   .” Sau đó  đắc ý : “Mạch Thảo  đó, thế nào, nàng  lợi hại ?”