lúc , Mạch Thảo bưng một cái chén từ từ , bên trong mấy cái bánh hành lá nàng xong, còn bốc nóng. Loan Loan cầm lấy xem xét, nếm một miếng, hương vị tệ. Bánh mềm, cũng thơm. Không khỏi gật đầu khen: “Ăn ngon, thật là ?”
Mạch Thảo lộ một nụ yếu ớt, gật gật đầu.
Loan Loan lập tức cảm thấy tiểu cô nương thiên phú mỹ thực(nấu ăn), cách bánh hành lá , trong lúc vô tình nàng qua một cho Mạch Thảo , cũng tỉ mỉ cho nàng, thể ngờ bản nàng từ từ suy nghĩ . Rất hiếm thếy! Trong nội tâm lập tức đối với tiểu cô nương hảo cảm tăng gấp đôi.
Suy nghĩ một chút, Loan Loan nhà đem đường đỏ lúc sáng mua từ phiên chợ cắt một khối, lấy mấy cái chén nàng chuẩn rượu nếp than, thời điểm việc gì thể lấy chút ít nước rượu nếp than hoà đường đỏ để uống, nếu trứng thể nấu trứng trần nước sôi, ăn ngon dinh dưỡng.
dù Loan Loan như thế nào, Mạch Thảo cũng nhận, cả cái chén đều cần, còn vội vàng chạy về. Lai Sinh thích tìm Mạch Thảo đòi thức ăn, thứ gì Mạch Thảo cũng sẽ đưa cho Loan Loan và Bách Thủ, đôi khi Hương Tú từ phiên chợ về thứ gì cũng sẽ đưa tới chút ít cho nhà Loan Loan. Cho nên, bình thường nhà nàng gì sai Lai Sinh đưa qua chút ít.
một thời gian đó, lưng, hai con ỷ Mạch Thảo là câm, lợi dụng Lai Sinh ngốc, tạo quan hệ cùng Loan Loan và Bách Thủ, lợi dụng Loan Loan và Bách THủ tâm tính thiện lương, ngẫu nhiên đưa chút ít thứ nhỏ nhặt, kỳ thật kiếm chỗ của nhà Loan Loan.
Loan Loan cảm thấy những lý, nên để ý tới, ngờ những lời Hương Tú để tâm nhiều hơn. Lai Sinh ưa thích, thì nàng để cho Mạch Thảo đưa phần tới, cho phép Mạch Thảo nhận thứ gì từ Loan Loan.
Loan Loan khỏi thở dài, nàng bình sinh chán ghét nhất là khác. Hại hại !
Lại để cho Lai Sinh trông coi hài tử, nàng cầm đồ đạc tự đến nhà Hương Tú. Vừa vặn Hương Tú về nhà lấy đồ. Loan Loan chân thành mang thứ đó cho nàng: “Ta và Bách Thủ đều yêu thích đứa nhỏ Bách Thảo . Nàng hiểu chuyện thông minh. Tỷ nàng bánh kìa, ăn còn ngon hơn lúc … Chúng là hàng xóm, nhiều là đúng, trong nhà nếu trứng gà cùng đường đỏ, rượu nếp thanh nấu chung, cho hài tử ăn nhiều để bồi dưỡng…” Sau đó đem đồ để bàn : “Tỷ cũng đừng từ chối, bình thường Lai Sinh ăn bên nhà các ngươi, một ít đồ hãy nhận . Hai chỉ cần sống của cuộc sống của là !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-301-an-tiec.html.]
Hương Tú hít một thật sâu. Ở trong thôn sợ là chỉ một Loan Loan mới thể lời như , đè xuống cảm xúc đáy lòng, Hương Tú đem đồ đạc giữ . Lại mời Loan Loan xuống, hai chuyện một lát, đó đến mỏ, Hương Tú hôm nay mỏ đến mấy lạ.
“ Cái mỏ than là Tạ gia cùng một vị quý nhân kinh thành hợp tác khai thác, hôm nay Tạ thiếu gia tới. Có khả năng mà thấy là Tạ Dật, ngoài mấy khác dẫn theo, cũng họ Tạ, hình như là thứ Tạ Dật, cố ý từ trong tộc điều đến mỏ …”
Quả thật là Tạ Dật! Loan Loan nghĩ nếu dịp thì tìm một cơ hội trông thấy Tạ Dật. Nàng vốn định cùng Hương Tú ngóng Tạ Dật sẽ ở đây bao lâu. Hương Tú cũng chỉ Tạ đại nương , Tạ đại nương cụ thể.
Từ nhà Hương Tú , qua chỗ mỏ than đá. Tạ đại nương đang chuẩn đồ ăn, Bách Thủ thì ven đường nghỉ ngơi, nàng vốn hỏi một chút, ngẫm vẫn là bản về nhà .
Về Bách Thủ , hôm nay tới xác thực là Tạ Dật. Một khác là thứ của , gọi là Tạ Nhàn. Mẫu của Tạ Nhàn là tiểu phụ Tạ Dật sủng ái. Tạ Nhàn từ nhỏ cũng phụ ưa thích. Bởi vì tiểu , mẫu Tạ Dật chịu ít uất ức từ phụ , thê chính thức hòa hợp với nội viện quả thực ít. Lần Tạ Dật phụ yêu cầu mang theo thứ thích rèn luyện, chỉ chịu trách nhiệm chuyện trong tửu lâu, còn mỏ than, cũng thể luôn ở cùng một chỗ, nên Tạ Nhàn chủ động yêu cầu đến mỏ, Tạ Dật cũng ngày ngày đối mặt với thứ chán ghét , liền đáp ứng, chỉ khi thời gian mới sang đây xem. Bên mỏ than phụ tử Vạn Hữu Tài, phòng thu chi Tạ Dật dẫn theo trướng phòng đắc lực tới. Những việc khác còn Lưu quản sự, cho nên Tạ Dật cũng lo lắng.
Đoàn đều âm thầm bàn tán, thứ của Tạ Dật tựa hồ dễ chuyên, vô luận Tạ Dật cái gì đều gật đầu xưng , ở trong thôn dạo qua một vòng, vẻ mặt ôn hòa đối với tất cả , chuyện cũng thập phần ôn hòa. Tạ Dật , Tạ Nhàn ở công trường là lớn nhất, lén lút nhậu, dễ chuyện như , chừng đoàn còn thể trộm lười.
Loan Loan cho là thế, xem qua vô tiểu thuyết, ít khi thấy con trai trưởng cùng con vợ kế thể ở chung hòa thuận, Tạ Nhàn vẻ dễ chuyện, nhưng những điều đều lzw cho Tạ Dật xem. Nàng còn chút lo lắng, về Tạ Dật đến, thấy Bách Thủ núi trông than đá, còn đặc biệt với Lưu quản sự chiếu cố Bách Thủ nhiều hơn.
nếu thực sự Tạ Nhàn cùng Tạ Dật bằng mặt bằng lòng, Tạ Nhàn nhất định sẽ coi Bách Thủ là của Tạ Dật, thời gian ở công trường khó tránh khỏi ngáng chân.
Bách Thủ đồng ý lời Loan Loan , nhưng cảm thấy chỉ cần bổn phận của , thể bắt .
Ngày thứ hai Loan Loan ôm hài tử qua thôn Tạ Nhàn. Trắng trẻo, cao gầy, một áo trắng nổi bật lên khí chất bất phàm , nhưng mà mặt chút xương gầy, bờ môi mỏng, phía chút hà khắc cay nghiệt.