Nhà Thanh Sơn  vui mừng  lo buồn, một nhà khác trông mong hồi lâu rốt cuộc cũng đợi  cháu trai, lúc  cả nhà mới   sự hài hòa.
Mẹ Lan Hoa  khi  con trai sống lưng cũng thẳng lên, coi con trai như tổ tông. Cát Sơn thì ngược , kể từ  khi  con trai, thái độ với Lan Hoa   hơn nhiều, bình thường ăn mặc gì cũng đều  phần của con bé.
Những chuyện  Loan Loan cũng là    , mấy chuyện như  bây giờ quá nhiều, nàng vốn cũng  rảnh rỗi  quản mấy chuyện .
Lúc  từ  núi xuống nàng  thấy Hương Tú và Lưu quản sự   một gốc cây,    chuyện gì mà Hương Tú thỉnh thoảng  liếc  trông chừng, suy nghĩ một chút, Loan Loan  , tìm một con đường nhỏ  vòng qua chỗ Bách Thủ . Đến  chân núi, đúng lúc  thấy Tạ Nhàn đang  gì đó với Bách Thủ, Tạ Tam  hì hì theo .
Nhìn thấy Loan Loan  tới, Tạ Tam từ xa  chào hỏi nàng: “Ơ, vợ Bách Thủ   ?”
“Tam thiếu gia.” Loan Loan chào hỏi Tạ Nhàn ,  đó   với Tạ Tam: “Không  gì,  thăm ruộng ngô một chút thôi.”
“Này, ngươi thật là chăm chỉ, trong  phụ nữ ở Dương gia thôn chúng  chắc chỉ  ngươi lợi hại…” Tạ Tam  : “Bách Thủ   lên mỏ  công, ngươi  chỉ  chăm sóc con cái, còn  gánh vác việc nhà, thỉnh thoảng còn  để ý đến Lai Sinh. Những chuyện   , hàng năm  còn đưa   đến thôn trang hỗ trợ  việc,   thấy   ai cũng khen ngươi  ngớt!”
Loan Loan nhàn nhạt : “Những chuyện   đáng là gì, đó là   cho  mặt mũi thôi.”
Tạ Tam  Bách Thủ  ha ha,    với Tạ Nhàn: “Tam thiếu gia,   xem, đây thật là    một nhà thì   cùng một cửa, hai vợ chồng   Bách Thủ đều khiêm tốn như thế!”
Khóe miệng Tạ Nhàn khẽ cong lên, lộ  nụ  nhạt,  đó   với Loan Loan: “Ta  sớm  Nhị ca đề cập tới ngươi, ca   ở một góc địa phương nhỏ bé gặp      ăn,  chỉ  đầu óc linh hoạt,   đồ hiếm lạ, mà mùi vị còn  xem như  nhất thiên triều. Ta vẫn nghĩ rằng đó là một lão đầu kinh nghiệm phong phú,  ngờ tới  là một nữ tử trẻ tuổi…” trong mắt  trừ kinh ngạc còn  sự tán thưởng: “…Sao    nhiều chủ ý như ?”
Loan Loan khẽ mỉm : “Tam thiếu gia quá lời, chúng  nào  chủ ý gì, chỉ là bình thường rảnh rỗi thích  vài món ăn mà thôi!”
“Ơ, vợ Bách Thủ thật là khách khí! Người trông Dương gia thôn  ai mà   ngươi là   năng lực, thấu tình đạt lý. Hiện giờ việc  mỏ Nhị thiếu gia  giao cho Tam thiếu gia, ngươi  chuyện gì cứ trực tiếp  với Tam thiếu gia là . Nếu  khó khăn, Tam thiếu gia  thể giúp  nhất định sẽ giúp. Tam thiếu gia cũng dễ  chuyện.”
Tạ Tam  giúp vài lời   cho Loan Loan và Bách Thủ ở  mặt Tạ Nhàn, thừa dịp nịnh nọt lấy lòng Tạ Nhàn.
Loan Loan cũng   nhận tâm ý của ,    lên tiếng. Mà Tạ Nhàn  xong dường như   vẻ  để ý, ngón tay  nhẹ nhàng phủi phủi trường bào màu trắng,  Bách Thủ và Loan Loan nhã nhặn : “Ta là  hiểu lí lẽ, nếu các ngươi  chuyện gì khó khăn cứ trực tiếp  với  là .”
Mắt Loan Loan chợt chớp chớp, dường như đột nhiên nhớ  chuyện gì đó: “A,    ngoài mà quên mất, trong nhà còn  trẻ con, Tam thiếu gia cũng bận bịu,  xin  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-318-khac-thuong-3.html.]
“Thời gian cũng  còn sớm,  cũng cần  trở về tửu lâu.” Tạ Nhàn  đến chuyện của ,    sang  với Bách Thủ: “Nơi  ngươi để ý thêm một chút.”
Bách Thủ nghiêm túc gật đầu: “Tam thiếu gia yên tâm.”
Nhìn Tạ Tam tiễn Tạ Nhàn đến khi  còn  thấy bóng dáng  nữa, Loan Loan liền tìm chỗ  xuống kể cho Bách Thủ  chuyện sáng nay Lai Sinh và Vương Nguyên Sinh gây lộn với , còn : “… Dường như     chỉ mới một  như !”
Đêm hôm   gì  gì, ngày hôm   bộ   đổi. Ví như hôm lễ mừng năm mới, hôm  Lai Sinh vốn   với Loan Loan, năm nay  mua rượu cho ông ngoại  nữa, chỉ cần một chút đồ cúng như hoa quả  cân thịt.  ngày hôm  khi  chợ, Lai Sinh  tự  mua rượu, giống như đêm hôm   từng   mấy lời đó .
Ngẫm kĩ  sự khác thường của Lai Sinh, kể từ  khi  trở về từ Âu Dương gia   chút khác , chỉ là, bởi vì biểu hiện của   quá rõ ràng mà thôi. Hai  chỉ cho rằng  ở Âu Dương gia  chịu khổ, cho nên bây giờ mới xuất hiện một chút khác lạ.
Hiện giờ xem , hình như chuyện  hề đơn giản như .
Đêm hôm  những gì Lai Sinh  và  đều   giống hành động của một  bình thường.  mà nghĩ  sáng sớm hôm nay,  rõ ràng vẫn là Lai Sinh !
Bách Thủ cũng cảm thấy chuyện  quá lạ lùng,  cho   chút bận tâm. Hai  quyết định mấy ngày tiếp theo sẽ quan sát Lai Sinh thật kỹ.
Lúc ,  núi   mấy  vác than xuống, Bách Thủ bảo Loan Loan  về ,  đang bận công việc.
Lúc Loan Loan về đến nhà, Lai Sinh đang  xổm gần gốc cây to giữa sân, cầm cành cây chọc tổ kiến.
Thấy Loan Loan trở về,  lập tức bỏ cành cây, nhảy dựng lên hét lớn: “A, chị dâu rốt cục  về !” Nói xong,  liền nhanh chân chạy  ngoài.
Từ sáng sớm nàng cũng   chuyện nhiều với Lai Sinh, hơn nữa trong lòng nàng còn một đống nghi ngờ, lúc  Loan Loan   dám để cho Lai Sinh   ngoài. Loan Loan  đồng ý, Lai Sinh cũng  dám   ngoài, trề môi, vẻ mặt đưa đám trở  trong sân,  chi là mất hứng  Loan Loan,  vẻ buồn bực hỏi: “Sao thế,    chơi mà!”
Loan Loan chỉ chỉ cái ghế dài  mái hiên   xuống: “Ngồi xuống. Từ giờ tới trưa     ngoài, giờ chị dâu  chuyện  hỏi  đây.”
“Sáng nay Vương Nguyên Sinh   cũng   ngoài đấy thôi.” Lai Sinh nhỏ giọng  thầm một câu, nhưng Loan Loan tai thính   thấy rõ. Thấy Loan Loan   chằm chằm, Lai Sinh lập tức ngậm miệng,  cam lòng  xuống ghế, cong lưng, đầu buông thõng, uể oải : “Hỏi chuyện gì?”
Loan Loan thấy buồn , nàng cầm một rổ rau từ trong nhà bếp , vì để hai ngày rau   héo, nàng liền bảo cho   chỗ nào cần  bỏ , chỗ nào  thể giữ ,  đó : “Đệ nhặt chỗ rau  để trưa nay nhà  ăn. Ca  tối nay còn   việc, chỉ  hai chúng  thôi, trừ rau cải   còn  ăn gì nữa ?”