Lai Sinh đưa tay khều khều từng cọng rau, trợn mắt : “Hôm nay chúng  chỉ ăn cái  thôi ạ? Không  thịt ?”
Loan Loan thấy dáng vẻ của   buồn , liền trêu chọc : “Nhà chúng   nào ăn thịt cũng là  ăn nhiều nhất,  vẫn  thấy đủ ?” Con ngươi của nàng  đảo một vòng,  tiếp: “Mua thịt thì cần  bạc. Nếu  thế  ,   theo ca lên mỏ  việc, đào than mặc dù  nhiều bạc nhưng   an ,  là như  ,   vác than, lúc mệt mỏi thì nghỉ ngơi, hơn nữa mỗi ngày còn  thể ăn cơm  mỏ,  cần tiêu tiền!”
Sau khi  xong, Lai Sinh lập tức chạy  trong phòng lấy  mấy đồng tiền  tích cóp , tổng cộng  mười mấy đồng, đưa tới  mặt Loan Loan, lấy lòng : “Chị dâu,  đưa tất cả tiền của  cho tẩu, chúng  ăn thịt . Còn nữa,    lên mỏ  việc , mệt c.h.ế.t   !”
“Kiếm bạc   thể  mệt  chứ, còn nữa, cũng   là  cho  nghỉ ngơi. Hơn nữa lên mỏ  việc một tháng còn  thể kiếm  một hai lượng bạc,  thể mua thêm nhiều thịt,   ,  cần  kiếm  bạc để    tiền cưới vợ nữa chứ! Có vợ, thì  đó mới  con…”
Nàng  tiếp tục  thêm một tràng nữa, Lai Sinh nghiêng đầu   cẩn thận, một lúc ,  thành thật hỏi: “Vợ là gì?”
Mặt Loan Loan cứng đờ, lập tức nặng nề thở dài một tiếng.
Người bình thường  thể hỏi vợ là gì ?
Nàng  thất vọng.
Ở chung  mấy năm, mặc dù  ngay cả thuốc thang cũng  hiệu quả,  khi thấy  ánh rạng đông,   tất cả đều chỉ là hy vọng xa vời,  thể  thất vọng ?
Lai Sinh trừ   ngốc nghếch, những mặt khác đều hơn nhiều  trong thôn.
Bàn về sức lao động,    thể khỏe mạnh cường tráng, chỉ là bình thường thiếu rèn luyện một chút thôi. Bàn về ngoại hình, Lai Sinh coi như là một nam tử  dáng vẻ đoan chính. Bàn về lòng hiếu thảo,  còn hơn  nhiều . Nếu như   thể trở  thành  bình thường, chuyện tìm vợ đương nhiên sẽ  dễ dàng!
Loan Loan và Bách Thủ đều ôm một chút hy vọng trong lòng, Lai Sinh  một chút khác thường, nàng liền cao hứng đến công trường  cho Bách Thủ . Xế chiều, nàng buồn bực ẵm con đến mỏ  chuyện với Bách Thủ,   đến nhà Mai Tử   chuyện. Đại Bảo Tiểu Bảo đều   . Hán Nhi cũng đang tập , thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo trong sân thì vui vẻ, tay thằng bé quơ quơ dậm chân đòi . Trẻ con chơi đùa thì vui vẻ, Loan Loan  mệt  c.h.ế.t vì  dạy con tập , lúc về đến nhà nàng  mệt  đau lưng.
May mà trẻ con  ngủ. Nhân lúc con ngủ, Loan Loan  còn chút hình tượng nào  úp sấp  giường, chờ Lai Sinh về nàng mới lồm cồm bò dậy nấu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-319.html.]
Cơm tối nấu xong thì trời cũng  tối. Vừa dọn thức ăn lên Lai Sinh   ,  lấy giúp bát đũa cho hai ,  : “Hán Nhi còn ngủ, cơm nước xong chắc cũng vẫn thế.”
Loan Loan ngẩn , nghi hoặc   một cái, gật gật đầu  hiệu cho   xuống.
Bữa cơm trôi qua  yên tĩnh, chỉ  thấy tiếng đũa chạm  bát của hai .
Lúc  nàng mới phát hiện , hình như   một thời gian dài khi bọn họ ăn cơm tối, nếu nàng và Bách Thủ   gì thì trong phòng cũng im ắng hẳn. Nàng thử nhớ   , Lai Sinh lúc nào cũng ồn ào,  cũng nhiều.   nhớ tiếp, hình như thói quen  của  hiện giờ cũng  hề  đổi.
Sau đó nàng  cẩn thận ngẫm , Loan Loan rốt cục  hiểu , Lai Sinh  đổi chính là do thời gian,  ban ngày thì   khác gì  , nhưng trời  tối, dường như  ít khi  thấy giọng  của .
Nghĩ đến đây,  mặt Loan Loan  khỏi hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng đưa mắt lặng lẽ  Lai Sinh phía đối diện.
Hắn  ngay ngắn cạnh bàn, một tay cầm bát, dáng vẻ ăn cơm  hề giống kiểu ăn như hổ đói hồi trưa, cũng  phát  tiếng chẹp chẹp gắp thức ăn  trong bát  , cũng  cầm đũa chọn tới chọn lui thức ăn trong đĩa, mà nét mặt biểu hiện lạnh nhạt, nghiêm túc.
Hoàn  là dáng vẻ của một đứa trẻ   dạy dỗ từ nhỏ,  hiểu !
Loan Loan thầm giật , Lai Sinh trở nên hiểu lễ nghĩa như thế từ lúc nào,  nàng   ?
Nghĩ đến một khả năng nào đó, tâm huyết của nàng  sôi trào lên.
Chốc lát , cơm nước xong xuôi, Loan Loan thu dọn bát đũa,  với Lai Sinh: “Đệ  chơi trong nhà nhé, chị dâu  rửa bát là  .”
Lai Sinh để những món ăn còn thừa  trong tủ, đưa tay nhận lấy đống bát đũa  tay Loan Loan: “Để  rửa cho, Hán Nhi cũng sắp tỉnh .”
“Ừ,    xem cháu  dậy  giúp tẩu ?” Loan Loan để bát đũa  trong chậu, đổ nước , lấy một chút nước rửa chén, liếc  Lai Sinh   khỏi phòng bếp,   rửa bát.