Ý nghĩ đáy lòng nàng bật lên, càng lúc càng rõ, khuôn mặt nàng cũng rạng rỡ hẳn lên.
Mẹ Lan Hoa thấy Loan Loan vô duyên vô cớ âm thầm , đẩy nàng: “Đang chuyện thất thần ! Nghĩ chuyện gì mà vui quá , xem nào!”
Loan Loan phục hồi tinh thần, : “Không gì, cảm thấy đứa nhỏ ngày càng hiểu chuyện nên trong lòng phấn khởi!” Đột nhiên nàng nhớ tới việc tối qua bảo Lai Sinh mang gan lợn sang nhưng bảo nàng cách nấu.
Lan Hoa : “Này, chỉ cần cho thêm ớt trộn lên ? Lai Sinh cho chúng , còn bảo chúng đừng cho quá nhiều, sẽ cay!”
Đầu Loan Loan kêu ong ong, tối qua nàng hề với Lai Sinh lấy tiêu và ớt để gì, cách nàng cũng mới nhắc đến một từ lâu , nhưng nhà nàng cũng từng ăn nào, kể, với trí thông minh của Lai Sinh cho dù nàng chắc nhớ nổi, giờ ?
Mẹ Lan Hoa nhận thấy vẻ mặt của Loan Loan, với nàng mấy lời từ tận đáy lòng: “Nói thật đừng giận nhé. Thật ít tiếp xúc với Lai Sinh, chỉ nghịch ngợm còn trong thôn loạn, cho nên vẫn chút thành kiến với … Bây giờ mới phát hiện thật đứa nhỏ đôi khi cũng cho vui vẻ… Hiện giờ thể hiểu chuyện như , tin rằng ông ngoại trời linh thiêng cũng an ủi một chút…”
Đợi Lan Hoa , Loan Loan đánh thức Bách Thủ, suy nghĩ của cho . Bách Thủ lộ rõvui mừng: “Nếu thật là như , cho chúng ?”
Về chuyện Loan Loan cũng giải thích , nàng suy đoán: “Có lẽ chuyện gì khó , hoặc lo lắng điều gì đó?” nàng và Bách Thủ đối xử với như , Lai Sinh còn gì lo lắng nữa đây?
Sau mấy ngày quan sát, Loan Loan nhận thấy ban ngày Lai Sinh vẫn giống hệt như đứa trẻ, đến tối liền trở nên khác thường. Không rốt cục gặp chuyện gì ở Âu Dương gia, khi trở về gần như mất nửa cái mạng, đầu óc tỉnh táo hơn một ít.
Hai cứ mãi luôn khó hiểu, cho đến trưa vẫn chuyện gì hồn. Đến giờ ăn cơm trưa, Lai Sinh rốt cục trở về. Bách Thủ cẩn thận quan sát một lúc, quả nhiên vẫn giống y như đứa trẻ. Đến tột cùng như thế nào chỉ thể chờ đến tối. Thả lỏng tâm tư, Bách Thủ ăn cơm trưa xong ngủ tiếp. Loan Loan cũng tâm trí chuyện gì khác nữa, ôm con hết nhà đến nhà , đến cũng ấm chỗ về nhà.
Mãi mới đến lúc trời tối, Bách Thủ tiên đến công trường một tiếng, nhờ trông giúp nửa canh giờ xong liền nhanh chóng chạy về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-323.html.]
Về đến nhà, Loan Loan đang ở trong nhà bếp, con trai đang chơi cùng Lai Sinh ở nhà chính. Bé con ghế nhỏ, Lai Sinh đang cầm đồ chơi chơi đùa với nó, cái gì, Bách Thủ trở về phòng bếp.
Loan Loan dọn thức ăn xong, hỏi : “Đổi bao lâu?”
Bách Thủ ở cửa phòng bếp gọi Lai Sinh, đó xuống: “Nửa canh giờ, đều nên chậm chút cũng .” Người trông coi cùng với Bách Thủ cũng ở trong thôn, ai lúc bận, cho nên khi việc đổi giờ với khác là chuyện bình thường.
Lai Sinh bê cả chiếc ghế đứa nhỏ đang . Loan Loan đón lấy con, bảo xuống: “Ăn cơm , lát nữa việc.”
Lai Sinh thắc mắc Loan Loan, Bách Thủ, thấy Bách Thủ gật đầu với , Lai Sinh bưng bát lên nhanh chóng ăn cơm. Loan Loan cũng xuống bắt đầu ăn cơm. Bữa cơm ba ăn nhanh vô cùng. Lúc ăn cơm, Bách Thủ cũng lặng lẽ Lai Sinh mấy , quả thật giống như Loan Loan , đáy mắt tự chủ toát mấy phần hy vọng.
Cơm nước xong, Loan Loan rửa bát, Bách Thủ chỉ chiếc ghế, với Lai Sinh đang xổm bên cạnh con: “Đệ xuống đây, chúng chuyện hỏi .”
Lai Sinh khẽ giật , lập tức đàng hoàng xuống!
Đêm hè làn gió mát khẽ lay động, tiếng côn trùng thi rả khắp cả ruộng đồng, thỉnh thoảng còn thể trông thấy mấy chú đom đóm lập lòe tỏa sáng trong bụi cỏ. Những điều càng cho ban đêm ở Dương gia thôn thêm mấy phần tĩnh mịch vắng vẻ!
Trong nhà chỉ một chiếc đèn dầu lúc tỏ lúc mờ, khí càng tăng thêm mấy phần nghiêm nghị. Ba lẳng lặng trong nhà. Bách Thủ và Loan Loan nghiêm túc Lai Sinh. Bọn họ chỉ một câu thật lòng. Không hiểu Lai Sinh giấu giếm sự thật, chẳng lẽ khi tỉnh táo Lai Sinh còn tin tưởng bất cứ ai ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Loan Loan mơ hồ cảm thấy xót xa, rốt cuộc ở Âu Dương gia chịu đựng bao nhiêu tội mới trở nên như thế?
Lai Sinh mặt hai , đối diện với sự chờ đợi và ánh mắt đau lòng của cả hai, trong lòng càng thêm áy náy. Trên thế gian , ngoại trừ ông ngoại, tin cũng chỉ hai mặt mới đối xử thật lòng, chút vụ lợi với thôi! Hắn giấu giếm sự thật cũng là do bất đắc dĩ. hiện giờ hai đoán , nếu rõ, thật sự hổ thẹn với sự chiếu cố của họ từ tới nay.
Quyết định xong, Lai Sinh rốt cục ngẩng đầu lên, nghiêm túc, kiên định Loan Loan và Bách Thủ, chậm rãi : “Vẫn luôn với ca ca và tẩu là đúng, mong hai hiểu cho . Những gì gặp ở Âu Dương gia vẫn khiến cho cảm thấy sợ hãi. Đệ hai thật lòng đối xử với , chuyện gì xin hãy cho . Ban ngày thể giúp đỡ gì, nhưng nếu hai ngại, hy vọng ban đêm thể giúp đỡ hai vài việc. Một là để báo đáp hai chiếu cố từ đến nay. Mặt khác, thật lòng mong sống hạnh phúc cùng hai và Hán nhi!”