Ai là  quản  chuyện trong thôn, đương nhiên là trưởng thôn . Vì  cứ rảnh rỗi Tạ Nhàn  đến chỗ trưởng thôn tán gẫu một chút về chuyện dân sinh,  chuyện thời tiết năm nay thật ,  còn quan tâm đến chuyện thu hoạch của điền trang ở nông thôn. Trưởng thôn là  thành thật, thấy Tạ Nhàn hiền lành, còn là công tử nhà thế gia, mà hiện nay nhiều  trong thôn  còn đang  thuê cho  , nên  gì cũng  hết.
Tiếp tục  chuyện, hai    đến cuộc sống trong thôn.
“… Mấy năm  cuộc sống của    khá hơn  nhiều, giờ   thể lên mỏ  việc, tin rằng   nhất định sẽ càng ngày càng khá hơn!”
“Có thể nhân tiện giúp đỡ   đương nhiên Tạ gia sẽ  chối từ, chỉ là…” Khuôn mặt Tạ Nhàn lộ vẻ nghi ngờ: “Ở nông thôn ngoài  ruộng  còn  thể  chợ bán vài món đồ, mà cũng chỉ  vài  như ,   ngày thường đa    đến   công?”
Dương Nghĩa Trí thở dài: “Có thể    công  chứ? Không như ở  trấn, nếu ở gần chỗ bến tàu còn  thể  khuân vác kiếm  vài đồng. Ở chỗ chúng    như , đều là tự  trồng vài thứ, hoặc là nuôi con gì đó, để trang trải cuộc sống hàng ngày. Hai năm gần đây thì khá hơn. Nhờ vợ Bách Thủ giỏi giang,   quý phủ ưu ái, nên  nhận việc ở tửu lâu. Mọi  cũng nhờ đó mà  theo kiếm vài đồng. Một năm  hai . Dù   việc lâu dài, nhưng một  cũng  thể kiếm   ít, nhiều hơn cả   chúng  bán  hàng. Thời gian  ngắn,  còn  vất vả. Hơn nữa, hiện giờ   còn  thể đến mỏ  việc,  cần  lo lắng nữa. Những chuyện   đều nhờ  quý phủ cả!”
“Đâu ,  , Dương trưởng thôn  quá .” Tạ Nhàn  khiêm nhường .
Dương Nghĩa Trí nghiêm túc : “Thật đấy,   mặt cho  dân cả thôn cảm tạ Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia  nhiều!”
“Dương trưởng thôn  cần khách khí như . Sau   chuyện gì, chỉ cần   thể   nhất định sẽ giúp.” Ngừng một chút, Tạ Nhàn tỏ vẻ tò mò hỏi: “Ông   vợ Bách Thủ dẫn   đến tửu lâu  việc, chuyện   ,   Nhị ca cũng từng nhắc đến. Chỉ là,    ngờ   tay nghề như   là một nữ nhân. Mắt   của Bách Thủ   thật  tệ.”
Vừa nhắc đến vợ chồng Loan Loan, Dương Nghĩa Trí liền lộ  nụ  cảm kích: “ ,  cũng  ngờ. Lúc nàng mới tới Dương gia thôn chúng  cũng chịu  ít khổ…” Nghĩ tới đây ông  thấy cũng là do một phần trách nhiệm của , vì  trong nụ   thêm chút  hổ: “… Sau đó nàng  thể hiện tay nghề,  ký kết  ăn  với tửu lâu    dẫn   cùng  kiếm bạc. Lúc   cũng  dám tin. Thật  ngờ nàng thật sự  , còn càng  càng , càng  càng lớn!” Nói đến câu cuối ông cũng  chút nghẹn ngào.
Đáy mắt Tạ Nhàn cũng xuất hiện tia bội phục: “Vợ Bách Thủ  tài như  chắc hẳn cha  nàng cũng    bình thường  nhỉ.”
“Nào , hai  đó cũng chỉ là nông dân bình thường thôi…”
Mỗi ngày đều bán quán, trông con, nên thời gian trôi qua  nhanh. Chưa   gì  trôi qua mất một ngày. Loan Loan và Lai Sinh thu dọn quầy sương sáo. Bách Thủ ở nhà  nấu xong cơm tối. Hai   về đến cửa thì Vương Thanh Sơn cũng  đến.
“… Mời Bách Thủ đại ca và chị dâu đến nhà uống chén rượu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-328-hoi-tham.html.]
Cát Kim Liên sinh con cũng  một tháng, đúng là  đến lúc nên  tiệc đầy tháng, chuyện  Loan Loan  sớm . Thường ngày ở trong thôn nhà ai  việc gì,  cần  đặc biệt đến nhà mời, đến lúc đó đều sẽ   tự  mang lễ vật đến tặng. Bình thường Vương Thanh Sơn và Bách Thủ  quan hệ khá , nàng vốn định đến lúc đó sẽ bế con đến cùng Lai Sinh,  ngờ Vương Thanh Sơn  tự  đến cửa mời.
“ lúc mấy ngày gần đây   trực đêm, đến lúc đó cả nhà  sẽ cùng  đến.” Bách Thủ sảng khoái đáp ứng.
Vương Thanh Sơn quả thật thành tâm thành ý. Việc bán gùi của   thể khấm khá như  đều nhờ  Bách Thủ chỉ điểm cho. Trong lòng  một nhà  vẫn luôn cảm kích Bách Thủ. Lần   tiệc đầy tháng con, dù thế nào cũng  tự  đến mời. Hắn chân thành : “Đến lúc đó Bách Thủ đại ca và chị dâu cứ đến thôi, nhất định   mua gì  đấy, đây cũng là ý của  .”
Loan Loan  : “Sao  thể chứ, dù  cũng  mang ít quà cho đứa nhỏ, đừng để ý  gì. Huynh  đến mời chúng  cũng sẽ tới mà.”
Vương Thanh Sơn  vui mừng nhưng vẫn kiên trì  cho mua quà tặng,  khi   còn dặn dò Bách Thủ: “Đại ca, chỉ cần hai  đến là chúng    vui . Đều là   cả  cần những thứ lễ  đó…”
Tiễn Vương Thanh Sơn xong, Bách Thủ cảm thán: “Không ngờ Thanh Sơn   bình thường  thích  chuyện, lúc vui vẻ  nhiệt tình như !”
Loan Loan  đưa đôi đũa cho : “Dĩ nhiên ,  thiên kim (tôn xưng con gái  khác)  vui chứ.” Nàng   tiếp: “Chỉ là,       một bé trai mập mạp cơ.”
Bách Thủ gắp thức ăn  trong bát nàng,  gắp miếng thịt cho Lai Sinh, rành rọt : “Chuyện  chỉ  thể thuận theo ý trời thôi,  thể  thế nào là  thế đó? Mà,  cũng cảm thấy con gái  …” Hắn  Loan Loan  hề hề: “Hay là, đợi một hai năm nữa, chúng  cũng sinh một đứa con gái .”
Loan Loan đỏ mặt, liếc  Lai Sinh bên cạnh đang ngay ngắn  ăn cơm, giận dỗi trừng mắt  Bách Thủ : “Nói linh tinh cái gì !”
Lúc  Bách Thủ mới nhớ , vị bên cạnh  buổi tối sẽ bình thường, nhất thời cả mặt đều đỏ rực.
Đã lâu   chợ nên trong nhà cũng chẳng còn gì, mấy thứ vải vóc cũng  còn, hôm  Bách Thủ   về  với Loan Loan “Ta   thời gian  chợ, đến lúc đó nhờ   mua ít thịt sang là .”
Đêm qua Loan Loan cũng nghĩ , đến lúc đó  mang thêm ít thứ nữa.
Ngày mai  là tiệc đầy tháng con gái Vương Thanh Sơn nên hôm nay  mua thịt.