Khóe miệng Hương Tú trào  một nụ  trào phúng. Lại nghĩ tới nếu   gả cho tên nam nhân phụ bạc     thể rơi  tình trạng hôm nay, đáy mắt tràn đầy nước mắt, vẻ mặt đầy tức giận: “Mạch Thảo là con gái , tự  nuôi . Còn nữa, công việc của   cần ngươi  quan tâm, lo cho  .”
Bị Hương Tú cắn trả ngay câu đầu, Cát Đại hít sâu hai , cố gắng áp chế cảm xúc của . Hắn sợ  xúc động sẽ động thủ đánh , mặt cứng nhắc : “Ngươi đừng    ,    như ngươi    con bé sẽ  kết quả  ? Đừng dạy nó cái thứ   liêm sỉ như ngươi.”
“Ngươi…” Hương Tú run rẩy bờ môi hồi lâu    lời.
“Đừng ở bên ngoài  dâm phụ, trở  Dương gia thôn còn  dâm phụ!”
“Ngươi cút cho !”
Mặc dù Hương Tú  Cát Đại   sai, nhưng trong lòng nàng vẫn  nhịn  ủy khuất. Kết quả hôm nay của nàng đều do tên nam nhân  cho. Giờ phút  nàng hận   thể cả đời đều   gặp  tên nam nhân . Hôm nay  phát sinh chuyện Tạ Tam nữa. Đuổi Cát Đại , Hương Tú trở  trong phòng đau đớn   nữa.
Mạch Thảo  trong phòng bếp yên lặng cúi đầu.
******
Sản lượng  mỏ mấy ngày   tệ. Cách ba bốn ngày  tới kéo  một .
Hôm nay  đến lúc kéo than . Mười xe trâu đến chạy thành ba chuyến. Toàn bộ than kéo lên trấn sẽ chuyển sang vài chiếc xe ngựa khác. Những xe ngựa  sắp xếp   nhiều, cũng nhanh hơn một chút.
Xếp than lên xe. Đây là  đầu tiên Tạ Nhàn   thấy chuyển than nên  nhất định   theo . Mang theo Tạ Tam lên xe, còn  thêm một  khác nữa là Bách Thủ. Bách Thủ  chút ngoài ý . Những  khác  hâm mộ, nhưng trong lòng Bách Thủ  chút  , bởi vì  theo xe chở than đến bến tàu sẽ    lúc nào mới  về nhà, trong lòng   nỡ rời xa Loan Loan và con trai.  Tạ Nhàn  mở lời,    thể cự tuyệt.
Vội vã về nhà báo với Loan Loan một tiếng, mới theo đoàn  lên xe trâu tới thị trấn.
Đến trấn , mười mấy xe trâu thuê tạm  chuyển than sang xe ngựa. Tạ Tam mướn một chiếc xe ngựa nữa. Bởi vì  than đá nên xe ngựa  chậm hơn bình thường, đến đầu giờ Thân (15h-17h) mới tới  bến tàu. Toàn bộ than  xếp lên hai chiếc tàu chở hàng. Nắm  quá trình, Tạ Nhàn liền dẫn hai  trở  trấn .
Một ngày  ăn cơm, cho nên Tạ Nhàn  chủ mời hai  đến “Quán rượu Phúc Sinh”. Có Tạ Tam bên cạnh nỗ lực khuyên, Bách Thủ đành cùng  đến tửu lâu. Dư chưởng quỹ tự   đón, đưa ba  đến phòng thượng hạng  sai tiểu nhị châm . Đang lúc ánh mắt ba  quan sát quanh phòng, lão  : “Tam thiếu gia tới   sai  báo một tiếng, để nô tài cho  chuẩn   ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-339.html.]
Tạ Nhàn khẽ mỉm : “Không , tùy tiện mang lên thứ gì đó là .”
Dư chưởng quỹ ha ha gật đầu,  đầu phân phó tiểu nhị phía   phòng bếp, tự  rót nước cho ba ,  về phía Bách Thủ  : “Đã lâu  gặp Bách Thủ  .”
Bách Thủ lập tức  dậy : “ , Dư chưởng quỹ nhiều chuyện bận rộn, chúng   dám tới quấy rầy nhiều. Được Tam thiếu gia để mắt nên hôm nay mới  theo tới bến tàu học hỏi một chút.”
Đáy mắt Dư chưởng quỹ lóe sáng,  : “Tam thiếu gia bình thường    nam  bắc, tất nhiên kiến thức hơn .”
Tạ Nhàn  Dư chưởng quỹ, thản nhiên : “Dư chưởng quỹ quá khen . So , chúng  ai sánh  với nhị ca chứ!”
Chủ tử tới, phía   việc tất nhiên nhanh hơn, khi đang  chuyện, thức ăn  chuẩn  xong. Dư chưởng quỹ : “Không quấy rầy Tam thiếu gia dùng cơm.” Sau đó rời .
*******
Đường thôn gồ ghề,  cơn mưa xe trâu  nghiền nát  ít. Xe trâu chở đầy tràn than đá  thể tránh khỏi rơi chút ít xuống . Loan Loan  vụn than rơi  cửa hai mắt liền tỏa sáng. Kiếp  khi còn bé ở nông thôn nàng tận mắt thấy ông   than tổ ong. Nếu như nàng cũng  thể   than tổ ong, đến lúc đó nghĩ biện pháp  bếp lò, nhà các nàng   nấu nước hầm thức ăn chẳng  dễ hơn !
Nói là , nàng lập tức  nhà cầm gùi, lấy xẻng xúc  bộ vụn than . Có   qua  thấy  đường đầy vết đen, cau mày quở trách: “Trời, xe trâu  rơi   bao nhiêu vụn than . Nếu trời mưa   ngoài, chẳng  giày sẽ  dơ , trong nhà cũng  bẩn nữa.”
Lực chú ý của những  tán gẫu bên đường lập tức  hấp dẫn tới. Thấy Loan Loan bận rộn,   rối rít về nhà lấy chổi quét than , nhưng nhất thời    đổ  chỗ nào. Loan Loan liền : “Không cần thì cho  .”
Mọi  rối rít đổ bã vụn cho Loan Loan.
Cho nên đến trưa, Loan Loan  thu   ít vụn than. Sau nàng  bế theo con, mang theo Lai Sinh quét đến chỗ thật xa ngoài thôn. Khi Bách Thủ trở về trời  tối, từ cửa phòng bếp trải dài  ngoài đều là vụn than. Hắn ngạc nhiên : “Nàng thu nhiều vụn than như  để  gì thế?”
Loan Loan bày tỏ suy nghĩ của  cho  .
Bách Thủ  tin: “Chuyện  cũng  ? Nàng đừng bận rộn chi mất công.” Khó trách  hoài nghi, lúc  còn   than tổ ong mà!
Loan Loan giảo hoạt  với : “Chàng hãy chờ xem!”