Loan Loan và Bách Thủ đội đấu lạp, khoác áo tơi   ngoài. Bọn họ   đến nhà Mạch Thảo, bởi vì đến nửa đường  trông thấy Mạch Thảo đang  xổm  một gốc cây đại thụ.
Đầu tóc, quần áo đều ướt đẫm. Ngồi xổm  đất, hai tay ôm đầu gối, giống như đứa trẻ đáng thương  vứt bỏ. Khuôn mặt đầy nước,   là nước mưa  nước mắt.
Thấy hai , Mạch Thảo liền cả kinh.
Nét mặt cô bé thương tâm đến , dù trong màn đêm đen như mực Loan Loan vẫn cảm giác .
“Mạch Thảo, mưa to như   cháu ở đây?”
Mạch Thảo gắng gượng đè nén ậng nước nơi đáy mắt,  Loan Loan và Bách Thủ một cái   cúi đầu.
Lẽ nào  Hương Tú mắng?  mưa to thế  để một đứa bé ở bên ngoài một ,  Hương Tú    tìm.
Loan Loan  hoài nghi, nhưng vẫn  bụng : “Nếu cháu sợ   mắng, thẩm cùng cháu về nhà  ?”
Nghe , Mạch Thảo dùng sức lắc đầu.
“Không , nếu  cháu mắng, thẩm sẽ giải thích cho.”
Mạch Thảo vẫn lắc đầu. Cho dù Loan Loan  như thế nào, từ đầu đến cuối Mạch Thảo đều chỉ lắc đầu. Có hỏi, cô bé cũng  trả lời.
Loan Loan  Bách Thủ, trong lòng ngàn vạn loại suy đoán. Vì lý do an , hai  quyết định Loan Loan ở  cùng với Mạch Thảo, Bách Thủ  tới nhà Mạch Thảo xem xét.  Mạch Thảo  , lập tức  lên chắn  mặt hai ,  thế nào cũng  cho Bách Thủ  qua.
Hai    chút manh mối. Có lẽ   Hương Tú mắng Mạch Thảo, cũng   Mạch Thảo sợ về nhà, mà do Mạch Thảo vốn   hai  tới nhà cô bé và  thể Hương Tú cũng đang ở nhà. Vậy tại  Mạch Thảo tình nguyện  trong đêm mưa cũng   về nhà?
Hai  đành trở về nhà. Đêm đó lúc   giường nàng còn  chút lo lắng.
Hôm   thấy Mạch Thảo đang cắt cỏ cho heo  núi, Loan Loan mới yên tâm . Nói  chăng nữa, để một cô bé một  ở ngoài ban đêm cũng  an . Giờ xem  đêm qua Mạch Thảo  trở về nhà.
Nàng còn cố ý quan sát cử chỉ hành động của Hương Tú. Làm việc  nhanh nhẹn, còn   với Tạ đại nương, đối với các nam nhân  mỏ cũng như mấy ngày , vẫn   chuyện nhiều. Không phát hiện thấy  gì  đúng, Loan Loan càng thêm nghi hoặc trong lòng.
Sau giờ cơm trưa, Hương Tú  xong công việc trong khu bếp thì  về, lúc  qua quầy hàng của Loan Loan còn  chào hỏi nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-342-bi-bat-gap.html.]
Loan Loan múc sương sáo nhiệt tình mời nàng ăn: “Hôm nay  nóng, ăn một chén  cho mát,  mời.”
“Ơ,       hổ như !” Hương Tú  , nhưng  nhận lấy chén: “Ta còn  việc nên  ăn  . Muội bán ở đây cũng  dễ dàng, giữ  bán cho   mỏ .”
“Xem ngươi khách khí kìa, đáng mấy đồng  chứ!” Hương Tú  ăn, Loan Loan cũng  ép. Sau đó  hỏi nàng đang vội   thế.
Vẻ mặt Hương Tú dần sầu não: “Mạch Thảo  còn nhỏ nữa. Đứa trẻ lớn bằng con bé sớm  tìm một nhà nào đó gả  …” Rồi tự   xuống bên cạnh Loan Loan,   những lời xuất phát từ nội tâm: “Muội cũng  gia cảnh nhà   đấy. Quan hệ giữa  và  trong thôn    lắm. Mọi  đều   cửa quả phụ nhiều thị phi, vì  cũng   bao nhiêu  nguyện ý kết  gia với  như . Thế nên hôn sự của Mạch Thảo vẫn luôn  trì hoãn. Ta định tới nhà bà mối Vương mời bà  xem cho Mạch Thảo một chút,  cần gia cảnh gì , chỉ cần  trung hậu đàng hoàng là !”
Hương Tú  đúng. Với danh tiếng của nàng hiện giờ, sợ rằng   nhiều  nguyện ý kết  gia với nàng. Nếu Mạch Thảo thật  tìm  gả cho, gì cũng  quan trọng, chỉ cần  trung hậu đàng hoàng, đối  với Mạch Thảo là .
Nói mấy câu  Hương Tú liền rời . Hồi lâu  đó Loan Loan vẫn luôn suy nghĩ trong lòng. Chẳng lẽ Hương Tú  gả Mạch Thảo , cô bé  , cho nên đêm qua hai  con liền giận dỗi, Mạch Thảo mới chạy ?
 cũng  đúng,   cô bé  sợ Bách Thủ và  tới nhà nàng?
Bà mối Vương cũng  đau đầu vì chuyện . Trước đó Hương Tú  nhờ bà xem dùm mấy nhà , nhưng   đều  đồng ý! Thấy Hương Tú  thật đáng thương, cùng là nữ nhân mà, Mạch Thảo cũng là đứa bé đáng thương nên bà đành  đồng ý xem dùm một chút, nhưng  thể bảo đảm nhất định  thể giúp Mạch Thảo tìm   phù hợp.
Chỉ cần bà mối Vương đồng ý nàng   một chút hi vọng, Hương Tú thiên ân vạn tạ rời khỏi nhà bà .
Chờ Hương Tú  , bà mối Vương  trong sân thở dài: “Trước  cảm thấy nàng  đáng để  ghét, giờ xem  cũng là  đáng thương!”
*******
Trời  mưa liền như  thể ngừng  ,  liên tiếp mấy ngày  vẫn   ngừng, khi thì mưa to, thỉnh thoảng  lắc rắc. Vì lý do an ,  mỏ tạm dừng công việc,   cũng thừa dịp  ở nhà nghỉ ngơi thật .
May nhờ ban đầu nhà Loan Loan cho xây mái hiên  rộng  thẳng từ nhà chính xuống bếp. Nếu cả ngày   khỏi cửa tuyệt sẽ  dính  chút mưa nào. Nhà cũng sạch sẽ khô mát,   dấu bùn, mặt đất cũng  ướt.
Thú vui mỗi ngày của Bách Thủ chính là trêu chọc con. Vì  Loan Loan  nhàn hơn  nhiều, mỗi ngày nấu cơm coi như xong việc của nàng.
Lý Đại Trí trở về một chuyến, từ  xuống  Lí gia vô cùng mừng rỡ. Bởi vì   học thức , đối đãi  ôn hòa nhã nhặn, gặp chuyện đều  chính kiến của , vì thế   Dương khanh yêu thích mà đề cử   thầy giáo ở thư viện. Thư viện   danh tiếng, bên trong   ít con cháu nhà  tiền  độ tuổi tới học. Lý Đại Trí liền dạy Tam Tự kinh, Luận Ngữ cho chúng.
Mấy chục năm qua Dương gia thôn  từng  một  nào, dù  để ý lắm nhưng đối với  Lý gia mà  đó là một chuyện vô cùng vui mừng. Trong nhà  tú tài  dạy học cho thư viện, đúng là diễm phúc của nhiều thế hệ nông dân như nhà họ!