Vợ Diêm Nhị lúc  đang vô cùng thương tâm,  gì còn  sức quản những chuyện . Ngược  hai con rể đều trầm ngâm. Huynh  của Diêm Nhị – Diêm Sơn  thấy cũng tạm thời thu hồi tức giận trong lòng. Tạ Tam   sai, nhưng chỉ cho năm lượng bạc  thật quá vũ nhục ,  cho lòng  căm phẫn!
Mẹ Diêm Nhị là một  phụ nữ kiên cường. Bà ở tuổi trung niên  để tang chồng, tự  nuôi lớn hai đứa con trai. Phần kiên nghị , dũng cảm  đều mạnh hơn  bình thường. Cẩn thận cân nhắc  mất, lão thái thái quyết định tạm thời nhịn xuống cơn tức . Nếu Tạ Nhàn  đồng ý cho nhà  công việc nhẹ nhàng, chuyện  coi như xong, dù  Diêm Nhị cũng  kí khế ước.
 để ai   đây? Hai đứa con gái của Diêm Nhị đều lập gia đình , Diêm Tam thì  ăn nhỏ,  đó, lão thái thái quyết định để cho con ,   của Diêm Nhị – Diêm Sơn .
Trời trong xanh, bên trong động  tiến hành dọn dẹp chướng ngại, kiểm kê nên Lưu quản sự  phái   mỏ. Tạ Nhàn cảm thấy Bách Thủ  kinh nghiệm cứu trợ, liền để cho Bách Thủ mang theo hai  tùy tùng  quặng mỏ. Lỡ như  chuyện ngoài ý , thêm hai  cũng thêm phần chủ ý.
Trong thời gian hai ngày, Vạn Hữu Tài chỉ huy tiến hành xử lý những chỗ sụt lở bên trong động.
Thừa dịp  mỏ tạm nghỉ, Loan Loan và Bách Thủ sang nhà  đẻ thăm cha nàng.
Tinh thần cha Loan Loan  lên  nhiều. Những vết thương nhẹ  căn bản   gì đáng ngại. Sau chuyện  may đó một ngày, Vương Lý và Vương Tiểu Thảo đều trở về nhà. Hai  đều mua chút thịt hoặc gà về cho cha nàng tẩm bổ.
Loan Loan và Bách Thủ cũng ghé chợ mua hai miếng thịt,  bắt một con gà mái trong chuồng nhà  mang về.
Cha  Loan Loan  vui mừng. Ba nữ nhi hiện  chỉ hiếu thuận, hòa thuận, gia đình mỹ mãn, mà tiểu nhi tử lúc  cũng hiểu chuyện, đàng hoàng  nhiều. Hai  cảm thấy cuộc sống như  thật . Kéo hai  ở  ăn cơm trưa,  đó  đến Diêm Nhị ở cách vách.
“… Lúc mới đầu thì nôn, ngay cả mật vàng cũng đều nôn  hết. Diêm Nhị còn  choáng đầu… Đại phu   là kinh mạch  thông liền kê thuốc, sắc uống  hai ngụm  nôn  nữa… Vừa lúc hôm qua đại khuê nữ cùng nhị khuê nữ  dẫn theo con về tới,  đó  thấy  tiếng ,  tiếng cải vã… Không đầy một lát, vợ Diêm Nhị tới gõ cửa nhà chúng . Ta với cha con vốn  ngủ sâu, liền   mở cửa. Vợ Diêm Nhị  đến thở   ,  Diêm Nhị  xong. Cả một gia đình lớn   một  đàn ông, hai con rể ăn xong cơm tối  trở về, Diêm Tam thì ở chợ  về… Mà đại phu    còn cách nào,  một nhà  từ bỏ ý định, nên  nhờ Nguyên Sinh giúp đưa Diêm Nhị lên trấn  tìm nhà thuốc… Kết quả  đặt   lên xe  tắt thở …”
Mẹ Loan Loan   hốc mắt  ngấn nước, đồng thời thầm may vì cha Loan Loan chỉ  thương nhẹ.
Những  khác lặng , việc  dù xảy  trong nhà ai cũng  hề dễ chịu.
Trong lòng Loan Loan thở dài. Nếu ở hiện đại thì đây chỉ là việc  nhỏ. Cái gì kinh mạch  thông, rõ ràng là trong đầu  m.á.u bầm. Hơn nữa thuốc đông y thì  tác dụng gì, hiệu quả quá chậm, cho dù  công hiệu, e rằng lúc  Diêm Nhị cũng đợi   .
*****
Tạnh mưa mấy ngày,  mỏ  bắt đầu  việc. Mặc dù chuyện Diêm Nhị  cho lòng  sợ hãi, nhưng vì cuộc sống, vì mỗi tháng  thu nhập khả quan,   vẫn đàng hoàng lên núi  việc.
Trải qua chuyện , công tác an   mỏ  nâng lên hàng đầu. Tạ Nhàn cảm thấy chiếc cáng  Bách Thủ   tệ, liền    thêm vài cái, chuẩn  cho bất cứ tình huống nào  . Dĩ nhiên, vật  vĩnh viễn  cần dùng đến là  nhất.  nếu xảy  chuyện như hôm đó một  nữa,  cáng cứu thương cứu viện sẽ dễ dàng hơn chút ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-350-rong-sinh-rong-phuong-sinh-phuong.html.]
Bách Thủ  sảng khoái, dẫn theo hai  lên núi chặt vài cây chất lượng  tệ. Lưu quản sự tìm đến một ít vải bố rắn chắc. Bách Thủ    giảng giải,  đó những  khác liền theo đó  . Tạ Nhàn  chỉ  rời , lúc Bách Thủ giảng giải cách  cáng  còn    cẩn thận.
Không mất bao nhiêu thời gian    mười chiếc cáng!
Bách Thủ còn nhắc nhở, cáng   càng nhẹ thì càng dùng dễ dàng,  càng nặng càng  thích hợp, bởi vì sức chịu đựng của nó  giới hạn!
Tạ Nhàn  vui vẻ hỏi Bách Thủ  công cụ nào khác  , cùng dạy cho   , về   lẽ  thể dùng .
Bách Thủ lắc đầu, vật  cũng do Loan Loan dạy ,  tự   thể   thứ gì khác!
Sau chuyện  ,   mỏ càng thêm tôn kính Bách Thủ.
Rất nhanh,   của Diêm Nhị – Diêm Sơn  đến.
Hắn đến  mỏ trực tiếp  tìm Tạ Tam. Tạ Tam liền tìm Lưu quản sự. Lưu quản sự suy nghĩ một chút, công việc nhẹ nhàng  mỏ  khác , một là trông than đá, nhưng   hai  rồi, mà nơi đó cũng  cần  quá nhiều , một việc khác chính là  tuần tra, mấy  cùng  tuần tra  núi.
Một tháng hơn một lượng bạc, công việc   cần tốn sức, Diêm Sơn miễn cưỡng tiếp nhận.
Sau đó Lưu quản sự  tìm Tạ Nhàn, báo cáo  thu xếp của : “… Nếu Tam thiếu gia cảm thấy   thì đổi  cho  cũng  ạ!”
Tạ Nhàn lắc đầu: “Được , kệ  .” Sau đó khóe miệng câu lên nụ  lạnh: “Không ngờ bọn họ thật cho  trong nhà lên mỏ  việc. Cũng ,  để bọn họ nếm thử ngon ngọt.”
Lưu quản sự giật ,  chuyện  hỏi nhưng thấy sắc mặt Tạ Nhàn  , đành ngậm miệng .
Chờ Lưu quản sự  , Tạ Nhàn liền gọi Tạ Tam tới: “…  để   , cho  nếm thử chút ngon ngọt cũng dễ bịt miệng . Nếu như  an phận thủ  thì  , nhưng nếu    suy nghĩ khác, tìm một cơ hội sa thải , dù  cũng  ký khế ước.”
Tròng mắt Tạ Tam đảo lòng vòng,  ha ha gật đầu.
Tạ Nhàn căn bản   kí khế ước với Diêm Sơn. Diêm Sơn thấy  mỏ  , mà ca ca  vì  khế ước nên lúc c.h.ế.t chỉ  chút bồi thường như , nghĩ  ký thì  ký.