Mẹ Thạch Đầu  hiểu, cam đoan với nàng: “Muội yên tâm,    thứ  cũng chỉ để dùng trong nhà.”
Sau đó  Thạch Đầu theo lời Loan Loan tự  than ở nhà. Đã   dễ còn   bể. Có một ngày  Nguyên Bảo đến cũng   phương pháp ,  hai nhà bắt đầu thu thập vụn than  đường.
Vốn chỉ  ba nhà  than tổ ong , nhưng  khi Dương Phong  việc  núi xong về nhà, trùng hợp thấy  Thạch Đầu đang đúc than đá, mới hỏi  . Bà nội Thạch Đầu chỉ thấy  khi Dương Phong  việc  mỏ  đối xử với hai lão trong nhà  hơn . Bà thấy Dương Phong  tức giận với Loan Loan và Bách Thủ chuyện  , nhưng   trong lòng   ghi hận hai , vì  thích thú  cho   chuyện than tổ ong, về    tại  ai nấy đều  nữa.
Có   chẳng qua chỉ hiếu kì  một chút,   cũng học theo tự ,  Tuấn Kỳ là một trong  đó.
Sau khi   biện pháp , bà liền suốt ngày đeo gùi  loanh quanh, thỉnh thoảng còn đòi cha Tuấn Kỳ  cơ hội liền đem chút than đá về. Cha Tuấn Kỳ    tức giận, quát bà: “Bảo    việc trộm vặt kiểu ,  mà bà cũng nghĩ  !”
Mẹ Tuấn Kỳ  phục: “Đâu    bậy. Ta chỉ bảo ông xúc chút than rơi  đất thôi, chứ  kêu ông  xúc than trong bãi .”
“Ta  quản bà, chỗ đó  xúc . Bà  thu gom cũng , tránh xa   một chút. Trên núi, ngoài thôn bà    thì , miễn bà đừng gậy chuyện ở chỗ  đang  việc.”
Cha Tuấn Kỳ  đồng ý,  Tuấn Kỳ đành chạy lên núi. Khi rãnh rổi suốt ngày sẽ lãng vãng quanh đường chuyển than. Về  bà con rút kinh nghiệm, chuyên chọn đường gồ ghề mà  canh, quả nhiên những chỗ đó rơi thật nhiều vụn than. Vận may của bà   dài, hôm đó bà đang quét vụn than bên đường thì gặp Tạ Nhàn.
Mẹ Tuấn Kỳ  cảm thấy bản   gì sai, cho nên khi thấy Tạ Nhàn còn  chào hỏi.
Tạ Nhàn thấy vụn than trong gùi bà nhất thời nhíu mày. Tạ Tam nhanh mắt thấy Tạ Nhàn  vui liền chất vấn  Tuấn Kỳ: “Bà ở đây  gì? Chỗ than đá  từ  mà ? Bà   trộm than  núi sẽ  đưa đến nha môn ?”
Vừa  lời   Tuấn Kỳ  dọa sợ đến mức chắp hai tay vái lạy Tạ Nhàn: “Ai ôi, Tam thiếu gia, ngài đừng hiểu lầm. Ta  hề trộm than  núi. Ta chỉ thấy vụn than rơi  đường nên gom  thôi, đều là rơi xuống nên  nhặt về,   trộm  mà.”
Tạ Tam quắc mắt  gùi của  Tuấn Kỳ, than đá nhiều bằng một xẻng đầy: “Tất cả đều là ngươi nhặt  núi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-359.html.]
“Cũng  ,  nhặt từ  chân núi dọc theo đường  lên.” Mẹ Tuấn Kỳ cẩn thận  Tạ Nhàn đáp. Bà cũng   vì chút vụn than  mà đánh mất việc của cha bọn nhỏ .
Tạ Nhàn  chút biểu tình liếc  bà  một cái hỏi: “Người trong thôn đều giống bà hàng ngày nhặt than  đường ?”
Con ngươi  Tuấn Kỳ đảo một vòng, lập tức đáp: “Chỉ  vài . Chỉ là hôm nay  tới sớm nên hầu hết vụn than  đường đều   thu . Hôm nay  mới tới  đầu,  giống vài  ngày ngày đều nhặt ở ven đường.”
Nghe  sắc mặt Tạ Nhàn  chút khó coi. Nếu như   mỗi ngày đều trông cậy  việc nhặt vụn than ở ven đường  còn  gì nữa,   tâm tư bất chính  chừng ngày nào đó còn lên núi trộm than.
Hàng ngày Tạ Tam đều  theo Tạ Nhàn, tâm tư đương nhiên  chuyển biến, thấy  lập tức trách cứ  Tuấn Kỳ: “Bà đừng tưởng rằng   nhà  ở mỏ liền   quy củ. Nếu dám lên núi trộm than sẽ  phạt nặng, nghiêm trọng còn  thể  đưa đến quan phủ.”
Mẹ Tuấn Kỳ liên tục   dám.
“Các ngươi nhặt than đá  về nhà  gì?”
“Nghe  vụn than   thể  than tổ ong cho  bếp lò đốt, nấu cơm, nấu nước, đun thức ăn đều , còn  ấm,  thể sưởi tay…” Mẹ Tuấn Kỳ thuật   bộ những gì   thuộc  lòng.
Hai   mà sửng sốt.
Tạ Nhàn vội hỏi: “Than tổ ong là gì?”
“Dạ. Thứ   cũng  . Nghe    gom vụn than   nén thành một cục, ở giữa đục bốn lỗ là  thể dùng. Chỉ là, vật   khi đốt lên  chút mùi khó ngửi, mỗi  khói đều hun đến nhà chúng , thật sặc c.h.ế.t ! May mà con   ở nhà, nếu …” Mẹ Tuấn Kỳ   liền bắt đầu oán giận.
Tạ Nhàn nào  tâm tư  lời , cau mày cắt đứt lời bà : “Ai   thứ ?”