Chuyện  chứng tỏ với   đối đầu với Tạ Nhàn  sẽ    kết cục , kẻ trung thành sẽ luôn  lợi!
Được Tạ Nhàn coi trọng, Dương Phong  vui mừng. Hắn giao hảo với Tạ Nhàn  chỉ là để kiếm chút lợi lộc ở mỏ,  công việc nhẹ nhàng, mà còn  dựa  cây to Tạ Nhàn  để việc buôn bán ở kinh thành    thuận lợi. Chỉ là kẻ  tiền tâm tư sâu,  dễ dàng cho dân chúng bình thường ở nông thôn bấu víu  , vì  Dương Phong còn  hao tổn   bao tâm tư nữa.
Dương Phong  đề bạt  đốc công, vợ  cũng  mừng rỡ, trừ hai  bọn họ những  khác đều  vui vẻ gì. Dương Khai Thạch  hiểu tại  đại ca   trở nên như , vì chút lợi ích mà khắp nơi  bợ đ.í.t .
Dương Nghĩa Trí cũng  tức giận, gọi Dương Phong về giáo huấn một hồi.
“… Đều là  một thôn, ngươi    ? Không giúp  thôn  ngược  còn   giúp  ngoài? Ngươi càng già càng   gì mà,     chỉ cần  lợi ngay cả  em ruột thịt ngươi cũng sẽ bán  ?”
Trong lòng Dương Phong cũng  thoải mái, chất vấn Dương Nghĩa Trí: “Con bán   nào? Chuyện than tổ ong cũng   con  lộ . Muốn trách thì trách  Tuấn Kỳ, là bà  mang gùi đến vạch trần vợ Bách Thủ. Nhà bọn họ  oán hận với nhà Bách Thủ   chuyện một hai năm. Bà  nhỏ mọn  cơ hội liền trả thù, chuyện   trách con ?”
“Nói láo!” Dương Nghĩa Trí giận dữ. Quả thực là đồ mất dạy   hối cải! Ông chỉ  Dương Phong lạnh lùng : “Ngươi đừng cho là   . Nếu   ngươi dụ  ngươi  cho  chuyện than tổ ong ,  đó len lén truyền , trong thôn sẽ  nhiều   như  ? Sẽ  chuyện hôm nay Tạ tam thiếu gia  đến tìm Loan Loan gây chuyện…” Sau đó  lo lắng: “Chúng  chỉ là dân chúng bình thường,  thể chọc  nhà cao cửa rộng  ? Không chừng   còn khiến cho cuộc sống của Bách Thủ khó khăn!”
Dương Phong càng  càng tức: “Nếu quan tâm Dương Bách Thủ như  thì đổi  cho  , qua đó mà  cha , còn cần đứa con   gì nữa?”
Dương Nghĩa Trí giận đến đau cả tim, chỉ  Dương Phong thật lâu    lời, chỉ   một câu: “Cút!”
Dương Phong cố ý lan truyền chuyện  , hiện náo thành như ,  chỉ khiến cuộc sống nhà Loan Loan   yên bình, mà bản  Dương Phong ở trong thôn cũng quăng hết mặt mũi. Dương Nghĩa Trí đang giúp , thế mà đứa con ngỗ nghịch      những lời đó, đầu Dương Nghĩa Trí nhất thời đau như  vỡ tung. Rốt cuộc kiếp  ông  tạo nghiệt gì chứ!
Một đường từ vị trí chuyển than thăng lên  đốc công trông coi than đá,  thành đội phó đội tuần tra, giờ đột nhiên thành cái đinh trong mắt Tạ Nhàn,  nhiều   nhạo  lưng, cũng   ít  đồng tình với Bách Thủ. Vô duyên vô cớ   đắc tội Tạ Nhàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-363.html.]
Những lúc rãnh rỗi  tán dóc ven đường  Tuấn Kỳ  ngừng đắc ý quở trách Bách Thủ.
Loan Loan  quá coi trọng những chuyện . Sau khi trải qua sinh tử, nàng luôn hi vọng  một nhà  mạnh khỏe an khang, cùng  sống hòa thuận, hạnh phúc, đó mới là điều quan trọng. Tiền tài cũng chỉ là vật ngoài  thôi.
Tức giận với  Tuấn Kỳ, nhưng nhiều chuyện là tính của  ,  nàng quản   khác  gì. Nàng chỉ thầm nghiến răng trong lòng,  Tuấn Kỳ đừng để  ngày rơi  trong tay nàng, nếu  nàng sẽ đòi về cả vốn lẫn lời.
Tâm trạng Bách Thủ vẫn , mỗi ngày đều   việc, thường ngày  gì thì bây giờ  cái đó,   Tạ Nhàn mỗi ngày theo dõi,  ngược  cảm thấy thoải mái,  xong bổn phận của  thì  màng đến chuyện gì khác, còn  thể nghĩ tới gia đình. Người một nhà trải qua càng thêm vui vẻ.
Ngày hôm đó,  khi Bách Thủ   thì  Loan Loan tới. Bà may cho Dương Ngọc Hán một bộ quần áo,  cổ áo còn thêu hoa văn đơn giản. Loan Loan    nàng còn  thêu thùa,  : “Mẹ thêu hoa  .”
Mẹ nàng dương dương tự đắc : “Đương nhiên! Hồi trẻ, khi mới thành  với cha con, nhà  may quần áo đều  thêu viền hoa. Chỉ là    các con, nhiều việc, nhiều lo toan nên cũng lười , vì  đồ của các con đều  đơn sơ. Đã lâu   thật  chút gượng tay.” Sau đó cầm quần áo  tay  hoa văn lắc đầu: “Kém hơn   nhiều quá!”
Lập tức  với Loan Loan: “Nếu như   con   đồ  hơn thì nhờ đại tỷ con , nó thêu hoa văn  lắm.”
“Hơ, tỷ con cũng  ?” Không  bản thể  cũng  chứ?
“ , tỷ con thêu  hơn . Đáng tiếc hồi đó  bảo con học con   học, nếu  hiện   thể tự thêu cho nhà  .”
Loan Loan thở phào một ! Nàng  sợ bản thể   học qua, lỡ như ngày nào đó  nàng bảo nàng ,  nàng là giả trang thì ? Thêu chữ thập còn  đến nỗi, chứ thêu hoa thì coi như xong.
Hai  con   mái hiên  chuyện. Từ khi cha  nàng  đổi thái độ với Bách Thủ, Loan Loan   bài xích  Vương gia nữa,  thời gian cũng sẽ tán gẫu với  nàng,  mãi  cũng bất giác nhắc đến chuyện ở mỏ.
“… Con  thấy . Thật là đáng thương mà! May mà đại khuê nữ và nhị khuê nữ  gả ,  già giờ theo   , trong nhà chỉ còn  cô nhi quả mẫu cô quạnh. Ban đêm thỉnh thoảng còn  thấy tiếng  của vợ Diêm Nhị…”