Tiếu Hoành   bật  ha ha.
Loan Loan thấy  ngũ quan đoan chính,  giống   việc cả ngày  ánh mặt trời, tò mò hỏi: “Đại ca,  là  thôn nào thế?”
“Sông Tiếu Gia”
A… “Đến tìm việc?”
“À… .”
“Hình như    thấy  mỏ  tuyển .”
“À, thì… nếu   quen thì   ?”
“Huynh   quen? Ai ?”
Khụ… “Cũng  hẳn.”
Loan Loan hoài nghi  Tiếu Hoành. Người   chuyện  rõ ràng. Sông Tiếu Gia, trong đầu nàng linh quang chợt lóe, bà mối Vương từng  chuyện của Mạch Thảo,  nhà  ở sông Tiếu Gia, lẽ nào   chính là…
Nàng thấy nam nhân  thật lớn gan, coi trọng    giờ còn   vô liêm sỉ tới cửa, nhưng mới   hình như là tới tìm việc, theo như lời   quen chẳng nhẽ  là Hương Tú?
A, lẽ nào Hương Tú  đồng ý!
Vừa nghĩ tới   đến dự hôn lễ của Hương Tú, Loan Loan cũng   bản  nên  vẻ mặt gì nữa!
Mà  chân núi cách đó  xa, mấy  Tạ Tam đang   đất  về bên . Một  thợ mỏ từ phía  Tạ Tam chạy đến  mặt  báo cáo những gì   thấy,  thở còn  loạn: “…  ngờ  lúc để tiểu nhân  , rõ ràng nam nhân  thật  cưới Hương Tú.”
Tầm mắt Tạ Tam nheo ,  về phía xa: “Không  lầm chứ?”
“Tạ đốc công, tuyệt đối   lầm!” Thợ mỏ  hề hề: “Không ngờ lão nương  ngọt nước như , trượng phu của nữ nhi cũng  nàng  đoạt. Đứa bé câm  cũng  tệ, thật   ánh mắt nam nhân  thế nào nữa?”
Trong mắt Tạ Tam b.ắ.n  một tia hàn quang: “Muốn kết hôn với Hương Tú? Đi, cho   tay.”
Mấy  đều kinh ngạc, lập tức  theo. Mọi  cũng   tin đồn giữa Hương Tú và Tạ Tam,   còn nhân cơ hội : “, đúng, đúng, dám tranh đoạt với Tạ đốc công,  còn dám lên mỏ, lá gan cũng thật lớn mà!”
Tạ Tam nâng cao thắt lưng tiến lên phía ,  phản đối lời  của  . Mấy   phía  lập tức liếc mắt  , nháy mắt  hiệu, xem  hai  thật  gian díu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-371.html.]
Mấy  ngươi một câu,  một câu ào ào bàn tán tiến về phía quầy sương sáo của Loan Loan.
Loan Loan thấy Tạ Tam dẫn theo  tới trong lòng dâng lên dự cảm  .
Mặc dù thấy Tiếu Hoành là tên nam nhân   gì, nhưng nàng cũng  thuận mắt Tạ Tam. Vả  Hương Tú cũng đáng thương, cãi  ỏm tỏi lên thì thanh danh Hương Tú thật sự  hủy .
Cho nên  lòng nhắc nhở Tiếu Hoành, nhưng ánh mắt Tiếu Hoành đang  chằm chằm  khu bếp bên ,  hề thấy  Loan Loan nháy mắt  dấu mấy .
Thấy Tạ Tam  tới, Loan Loan  bộ như  thấy, cúi đầu  chuyện bản  nên .
Tiếu Hoành  ngừng tự hỏi vì    lâu như  vẫn  thấy Hương Tú. Thực  trong lòng  cũng đang xoắn xuýt, Hương Tú  hồi âm    là  ý gì, chỉ sợ chuyện    như  coi như  tong, hôm nay mới hấp tấp chạy tới tìm bà mối Vương.
Lúc về  kềm  bước chân cứ thế  đến chân núi . Hắn    Hương Tú  sợ  thấy nàng.
Một là sợ Hương Tú thấy  sẽ tức giận, chuyện   thể đùa ; hai là sợ  khác  sẽ ảnh hưởng đến Hương Tú.
Trong lòng đang thầm tính xem  nên dứt khoát về nhà   thì  mắt đột nhiên tối sầm,  một  đàn ông  ha ha chặn  mặt .
**********
Tạ Tam  ha ha   mặt Tiếu Hoành, đánh giá  từ đầu đến chân một phen, nhếch miệng,  đó nhổ một bãi xuống đất,  nó, một tên tiểu bạch kiểm!
Tiếu Hoành  Tạ Tam,   mấy thợ mỏ bên cạnh, khẽ mỉm : “Không  vị  đài   chuyện gì?”
“Biết đây là chỗ nào ? Ngươi từ  tới?” Tạ Tam tà tà lườm .
Tiếu Hoành  Loan Loan đang cúi đầu,   về phía Tạ Tam: “Ngươi là ai,     với ngươi?”
“Tiểu tử ngươi  đây là ai ?” Một thợ mỏ lập tức  chằm chằm  Tiếu Hoành hỏi,  thổi phồng Tạ Tam một phen: “Đây là Tạ đốc công ở mỏ của chúng . Chuyện ở công trường đều do ngài  quản. Giờ cả khu  đều thuộc khu mỏ của chúng . Ngươi    Dương gia thôn, cũng   công nhân ở mỏ, chúng   lý do hoài nghi ngươi  liên quan đến vụ mất trộm  !”
“Ngươi chớ  hươu  vượn.” Tiếu Hoành  vọt lên: “Ta tới tìm .”
“Tìm ?”
Mấy  Tạ Tam  ha ha.
“Ngươi đến tìm cô nương ở khu bếp ?”
Lời   khỏi mang theo ý , mặt Tiếu Hoành một hồi xanh, một hồi trắng.