Thái độ   của một  như thế nào,  thể   từ lời  và việc .
Nếu  tâm tư phức tạp  thuần khiết thì  là Tạ Nhàn mới đúng!
 chuyện của Hương Tú sợ rằng tạm thời   gì  Tạ Tam. Mọi  đều  tức giận, nhà ngươi  tiền ngươi liền ức h.i.ế.p  khác, đến cả nô tài nuôi trong nhà cũng kiêu ngạo như ?
Mạch Thảo  cam lòng để chuyện cứ như  là xong. Mấy  Dương Nghĩa Trí và Bách Thủ cũng bàn bạc,  tiên cứ  theo lời Tạ Nhàn, đợi đến lúc Tạ Dật tới    . Xem trong lúc đó  thể tìm  sơ hở nào của Tạ Tam .
Rất nhanh, Tạ Tam đem bốn mươi lượng bạc tới nhà Mạch Thảo,  đó  trò giả vờ hối hận  mặt đám  Dương Nghĩa Trí, thành khẩn xin  Mạch Thảo: “… Nếu   cháu  gì cần giúp đỡ, chỉ cần mở miệng  với , nếu  tiện, cháu  thể tới khu bếp tìm Tạ đại nương, để bà   với , hoặc tìm Tam thiếu gia cũng .” Sau đó  tỏ vẻ ân hận  bài vị của Hương Tú. Mạch Thảo  cho  vái lạy, cũng  cho  dâng hương.
Sau đó    : “Mạch Thảo, cháu nên để cho tên khốn Tạ Tam  dập đầu ba cái   cháu mới đúng!”
Mạch Thảo lắc đầu, để Tạ Tam  nhà nàng  là đại ân lắm , là nàng nể mặt đám  trưởng thôn và Bách Thủ, nếu , đến cửa nàng cũng  cho Tạ Tam bước qua, đừng  tới để Tạ Tam dâng hương cho  nàng. Nàng tin rằng  nàng cũng   thấy Tạ Tam.
Chuyện của Hương Tú trôi qua một đoạn thời gian, trong thời gian đó, hàng ngày Mạch Thảo đều ở nhà, chân  bước  khỏi cửa. Lúc Loan Loan rảnh rỗi sẽ tới thăm nàng. Trước , ban ngày Lai Sinh thích tìm Mạch Thảo chơi cùng, bây giờ mỗi  tới, Mạch Thảo   chuyện, cũng    nọ cho  ăn,  cũng ít tới hơn.  khi trời tối, Lai Sinh sẽ tới nhà Mạch Thảo, Mạch Thảo   lời nào,  cũng   chuyện, chỉ  ở cửa phòng với nàng, dù   là kẻ đần độn, cái gì cũng  hiểu.
Sau đó Loan Loan liền giáo huấn : “Sao  vẫn còn tới nhà Mạch Thảo?”
Lai Sinh thản nhiên : “Đệ chỉ theo giúp nàng thôi. Ban đêm nàng ở một   an .”
Loan Loan im lặng, ngày thứ ba  đó ăn cơm tối xong liền cùng Lai Sinh tới nhà Mạch Thảo  chơi một lát.
Mấy ngày nay, đặc biệt là buổi tối, Mạch Thảo sống một ngày bằng một năm, nghĩ đến việc  nàng c.h.ế.t  rõ ràng,   nàng chỉ  một  trong ngôi nhà vắng lạnh, lạnh lẽo đến mức khiến cho nàng hoảng sợ trong lòng, may mà mỗi tối Lai Sinh đều tới một lát,  đó Loan Loan  tới  chuyện với nàng, nàng  thể  cảm kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-386.html.]
Loan Loan kéo tay nàng,  khích lệ: “Dù  nhà chúng  cách   xa,  chuyện gì cứ tới gọi một tiếng. Nếu    thể  trong sân gọi Đại Thạch hoặc  , chắc chắn họ sẽ giúp .”
Nước mắt Mạch Thảo chảy xuống, cắn môi gật đầu.
Có câu  bà con xa  bằng láng giềng gần, cái  gọi là cha ruột  bằng hàng xóm.
Chờ  khi Loan Loan và Lai Sinh , Mạch Thảo đóng chặt cửa ngoài sân,  lấy một khúc gỗ chặn  cửa  mới  nhà đóng cửa. Ngủ thẳng tới nửa đêm, đột nhiên nàng  một loạt tiếng động đánh thức, vểnh tai  cẩn thận,  như truyền từ ngoài tường .
Bên ngoài căn phòng nàng ngủ là một con đường thôn. “Xoẹt xoẹt xoẹt…” Như tiếng  nào đó dùng một vật cào lên tường. Nàng  dọa cho sợ đến mở trừng mắt, cuộn  lui  góc giường. Tập trung cảnh giác cao độ, lát  cảm giác buồn ngủ ào đến, nàng  lên tinh thần, cứ thế nhiều  lặp  lặp ,  đó    lăn  ngủ từ lúc nào. Khi tỉnh   là sáng sớm hôm ,  lên xem , cửa nhà đóng chặt, cửa sân cũng thế, đến khúc gỗ chặn  cửa cũng  di chuyển chút nào, Mạch Thảo khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai  khi Tạ Nhàn trở về, Diêm Sơn liền đến mỏ tìm .
“Tam thiếu gia, tiểu nhân   việc ở mỏ lâu như ,   lúc nào thì đổi việc  ạ?”
“Đổi việc? Ngươi  đổi sang việc khác?”
Diêm Sơn ngờ vực, lập tức  : “Ha ha,   lúc đầu   chờ tiểu nhân quen với việc trong mỏ, sẽ đổi sang việc khác  hơn ? Người cũng , từ khi  mỏ gặp chuyện  may, đại ca của tiểu nhân mất , già trẻ trong nhà, cả chị dâu và cháu trai đều  nhờ tiểu nhân chăm sóc. Thỉnh thoảng hai cháu gái  về đây giúp đỡ, trọng trách  vai tiểu nhân thực sự quá nặng! Việc tuần tra  dù , nhưng vẫn  đủ chi phí sinh hoạt cho cả một đại gia đình, nếu  thể đổi sang việc khác  hơn, một nhà già trẻ của tiểu nhân đều tạ ơn . Hơn nữa, ban đầu   cũng  sẽ chăm sóc gia đình thợ mỏ gặp nạn.”
Tạ Nhàn khinh thường liếc   một cái, sắc mặt  chút  đổi: “Ta  lời  lúc nào?”
Diêm Sơn nóng nảy: “Chẳng  ban đầu Tạ đốc công  …”
“Ta   khi Diêm Nhị mất , nhà các ngươi  chút khó khăn, Nhị thiếu gia thương xót các ngươi,    để  trong mỏ đưa bạc tới  ?”
Nghe Tạ Nhàn  thế, Diêm Sơn sững sờ: “Nhị thiếu gia?” Hắn nhớ ban đầu Tạ Tam  là Tạ Nhàn: “Không  Tam thiếu gia  sai  đến nhà…”