Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 388

Cập nhật lúc: 2024-11-17 05:15:14
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão thái thái kích động khiến cho bộ n.g.ự.c phập phồng: “Không , chuyện thể cứ để như . Sơn nhi năm bảy lượt tìm quản sự, bây giờ Tạ Nhàn thiếu gia còn những lời như , lên núi sợ rằng cũng ngày lành, chẳng ngày con cho bến tàu một tháng cũng bảy tám trăm đồng ? Giờ khiến họ bồi thường thêm chút bạc nữa, chị dâu con thu nhập, còn cưới vợ cho Tiểu Tam, năm lượng bạc đủ?”

Vợ Diêm Sơn cũng đồng ý với lời của lão thái thái. Nàng là thực tế, cuộc sống trong nhà trôi qua nhẹ nhàng hơn chút ít, cũng Diêm Sơn những việc nguy hiểm , nếu đắc tội quý nhân, còn những ngày an lành, lúc khỏi liên tục gật đầu đồng ý với biện pháp của lão thái thái.

Cho nên, sang hôm , Diêm Sơn trầm mặt bình tĩnh tới mỏ. Có quen thấy như , liền giễu cợt: “Ơ, Diêm Sơn, đêm qua về nhà mụ vợ phạt ? Sáng sớm mặt nhăn mày nhíu ?”

“Ôi, thấy chắc chắn đêm qua ngủ trong phòng chứa củi !”

“Ha ha!”

Mọi hùa , Diêm Sơn vẫn nhúc nhích, trầm mặt biểu hiện gì, đó hừ lạnh một tiếng: “Chỉ trách chúng là nông dân quyền thế, nên mới ức h.i.ế.p thế .”

“Ô, Diêm Sơn, lời ý gì?” Có hỏi.

Sau đó Diêm Sơn kể việc mỏ lừa gạt như thế nào. Lại gạt họ cho năm lượng bạc. Sau đó tới mỏ việc, cũng lờ màng tới, còn uy h.i.ế.p .

Mọi đều tỏ vẻ dám tin: “Không thể nào?! Ban đầu Tam thiếu gia còn sẽ trấn an gia đình gặp nạn mà.”

“Nếu dối nửa lời sẽ thiên lôi đánh chết!” Sau đó Diêm Sơn e dè gì kể những lời Tạ Nhàn hôm đó.

Sau khi xong, đều vô cùng tức giận.

“Sao những quản lý mỏ thể như , chúng thể an tâm việc chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-388.html.]

đúng đúng, quả thật là khiến cho thất vọng mà, một mạng đang sống sờ sờ đó!”

“Những kẻ tiền chỉ ức h.i.ế.p dân nhỏ bé như chúng .”

Mọi ngươi một câu, một câu, chuyện liền truyền khắp mỏ nhanh.

Sau khi chuyện, mặt Tạ Nhàn đen , đôi mắt bình tĩnh lóe khí tức hung ác: “Một kẻ thô kệch quê mùa dám đối đầu với , thật sống nữa mà!”

Bách Thủ nhanh . Hắn cũng đoán sớm muộn gì cũng một ngày như . Người Diêm gia cam lòng, thể vì năm lượng bạc mà coi như xong chuyện, hơn nữa Diêm gia quy trách nhiệm cho mỏ, chuyện cuối cùng cũng sẽ bại lộ thôi!

Ngày tiếp theo, sự dõi theo của , Diêm Sơn van xin Tạ Nhàn bồi thường cho Diêm gia. Thấy vẻ mặt tức giận của công nhân, Tạ Nhàn lập tức đổi chủ ý, ngữ điệu liền thể hiện sự tôn trọng với Diêm Sơn: “Diêm Sơn , chẳng với ngươi ? Chuyện chủ , hơn nữa, mỏ bồi thường cho các ngươi .” Sau đó lạnh mặt : “Việc ngươi trắng trợn bêu Nhị thiếu gia mỏ là sai lầm lớn, niệm tình ngươi đang chịu nỗi đau mất ca ca mà so đo với ngươi, cũng với Nhị thiếu gia, nhưng ngươi lập tức việc. Trong mỏ quy củ của mỏ, nếu đừng trách khách khí.”

Diêm Sơn trợn mắt, hét to với Tạ Nhàn: “Tam thiếu gia, ngươi đừng hù dọa , hiện tại ở mỏ ngươi là lớn nhất. Ta mặc kệ Nhị thiếu gia nào đó! Bây giờ ngươi chủ cho chị dâu . Nàng là một nữ nhân, con, thu nhập, trong nhà còn già, ngươi cho năm lượng bạc, sống ? Chẳng lẽ cả đời đại ca chỉ kiếm năm lượng bạc?” Sau đó về phía những thợ mỏ: “Quy tắc của mỏ thật sự khiến cho lòng lạnh giá, các ngươi như chuyên tâm việc ?”

, đúng thế…” Mọi xung quanh gật gù đồng ý.

Sắc mặt Tạ Nhàn chút đổi, quét mắt về phía Tạ Tam. Tạ Tam hiểu ý, giữa mỏ khoát tay ý bảo bình tĩnh , đó Diêm Sơn : “Diêm Sơn , Tam thiếu gia rõ ràng, chuyện do Nhị thiếu gia phụ trách. Hơn nữa, ngươi gieo rắc lời đồn tổn hại lợi ích của mỏ như , Tam thiếu gia trừng phạt ngươi là tử tế lắm , ngươi đừng tối , cứ náo loạn như thì đừng trách chúng khách khí.”

Mặt Diêm Sơn đầy giận dữ, chỉ Tạ Tam : “Ngươi đừng ngậm m.á.u phun , tổn hại tới lợi ích của mỏ lúc nào? Ta chỉ một yêu cầu là bồi thường nhiều hơn cho chị dâu mà thôi. Yêu cầu cũng cao, chỉ hai mươi lượng bạc thôi mà.”

Tạ Tam lộ vẻ khinh thường.

Diêm Sơn bi thương , nức nở : “Nhớ tới đại ca thể khỏe mạnh cường tráng, ngày thường cũng hiếm khi nhiễm phong hàn, chẳng lẽ cả đời cũng kiếm 20 lượng bạc …”

Diêm Sơn thâm tình than thở, khuôn mặt tỏ vẻ thương tâm vô cùng. Mới đầu chỉ nhỏ giọng bàn tán, giờ khỏi cảm thấy đồng tình, đó gật đầu nhất trí với lời của Diêm Sơn, quả thật Diêm Nhị trẻ tuổi như , cả đời còn kiếm hai mươi lượng bạc ?

Loading...