“Sao mà , mỗi đều yêu cầu khác . Dù mắt mũi tai thứ đều thiếu, khụ… Nếu cứ lấy nhà cháu so , tuấn tú như Lai Sinh, cũng giống Bách Thủ mày rậm mắt to, ngũ quan cũng thường mà thôi, là một nông dân thực thụ.”
“Dạ” Không cả, nam tử quá tuấn sẽ hoa tâm, nhưng là: “Có điều kiện vì vẫn lập gia đình?”
“Ta cũng nghĩ tới chuyện , cho nên, tìm tỷ thôn bên rõ, thì là Đàm lão nhị gì cũng , chỉ là quá thật thà.”
Người đàng hoàng, trách nhiệm.
“Vậy đến tột cùng bao nhiêu thật thà?”
“Ví như ai nấy đều bận rộn chuyện ruộng đồng, nếu nhờ giúp, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ hai câu, sẵn sàng bỏ chuyện nhà giúp khác , mới về cho nhà .”
Loại là quá nhiệt tình, lời nịnh nọt ? Sau Mạch Thảo gả sẽ mệt mỏi ?
Sau đó nàng bà mối Vương : “Những chuyện đều là tỷ của . Có điều, cảm thấy chuyện là các cháu xem giúp Mạch Thảo . Gặp trong lòng cũng thấy yên tâm, tránh cho lỡ như chuyện gì, lòng thành chuyện .”
Loan Loan gật đầu, đó là dĩ nhiên. Nàng cũng ý định . Mạch Thảo ở nhà nàng, tùy tiện tìm gả , vạn nhất Mạch Thảo gả cho , bên ngoài chừng sẽ lôi chuyện .
Buổi tối, Loan Loan cùng thương lượng với Bách Thủ và Mạch Thảo. Bách Thủ cũng đồng ý. Mạch Thảo hổ cúi đầu gì.
Hôm , bữa trưa bà mối Vương tới nữa.
“Đối phương đồng ý. Có điều, để tránh ngại, là gặp mặt là .”
Đối phương thận trọng như là đúng.
Đương nhiên Loan Loan đồng ý. Thời gian định sẽ là ngày mốt.
lúc ngày mốt chợ, Bách Thủ thời gian. Ăn xong điểm tâm, Loan Loan cùng Bách Thủ bế con chợ, để Mạch Thảo và Lai Sinh giữ nhà.
Ở cổng chợ thấy bà mối Vương. Loan Loan lướt qua chung quanh, còn thấy ai khác nữa.
Bà mối Vương hiểu ý, nhận lấy đứa bé tay nàng trêu chọc hai câu, đó : “Người đang chờ phía , đều ở đây sẽ dễ khác chú ý.”
Bách Thủ đem xe trâu buộc đằng sạp hàng một quen. Sau đó ba ôm hài tử chợ. Thời gian còn sớm, chợ nhiều lắm. Đi một đoạn đường ngắn, bà mối Vương thấp giọng bên cạnh: “Mấy giữa đường ở phía đó.”
Loan Loan ngẩng đầu , ở giữa đường quả nhiên ba , hai già một trẻ. Nói hai vị lớn tuổi phía bên hẳn là cha Đàm lão nhị.
Đang suy nghĩ bà mối Vương âm thầm giới thiệu cho nàng. Nàng đoán đúng, hai vị lớn tuổi đúng là cha Đàm lão nhị, nam tử trẻ tuổi còn chính là Đàm lão nhị.
Mắt thấy đến gần, bà mối Vương lập tức chào hỏi Đàm lão nhị: “Ơ, Đại tỷ tỷ, hôm nay các ngươi cũng chợ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-407-lam-mai.html.]
Mẹ Đàm lão nhị hiển nhiên cũng thấy bọn họ, chào hỏi cùng bà mối Vương: “ , thật là trùng hợp.” Ánh mắt liếc Loan Loan và Bách Thủ.
Đang chuyện, Đàm lão nhị vẫn luôn lưng về phía bên xoay .
Tướng mạo quả đúng như lời đồn, cũng . Tình cảnh Mạch Thảo đặc thù, cố mà sống cũng .
Thấy hai Loan Loan, ánh mắt Đàm lão nhị còn chút mờ mịt, lúc Đàm lão nhị nhét giỏ trong tay , : “Đi mua miếng thịt để mai ăn .”
Đàm lão nhị thu hồi ánh mắt, thành thật cầm lấy giỏ đến hàng thịt.
Sau đó Bà mối Vương giới thiệu với Đàm lão nhị: “Đây là Bách Thủ , đây là Nhị .”
Chào hỏi xong, bà mối Vương cùng Đàm lão nhị chuyện trò hai câu mấy liền tách . Loan Loan, Bách Thủ, bà mối Vương về phía chợ, nếu tới cũng nên thuận tiện mua vài món đồ về.
Vừa bà mối Vương còn hỏi Loan Loan: “Như thế nào?”
“Vóc bình thường, còn tính tình thế nào.”
Nghe vài cưới mà ngay cả mặt mũi hai bên cũng thấy, đó cha cũng gặp , chỉ bà mai giới thiệu, gần đến giờ thành , đêm đó mới đối phương lớn lên là dẹp là tròn. Gặp nam nhân coi như là mệnh , tìm đúng nhà chồng, tính tình cũng chỉ thể cam chịu.
Nàng gặp Đàm lão nhị như , trừ tướng mạo thì thật sự thể chuyện gì nữa, tự do yêu đương như ở hiện đại. Cũng coi như vận khí của nàng , mà tìm nam nhân như Bách Thủ.
Bà mối Vương khuyên hai Loan Loan trở về với Mạch Thảo một tiếng, nên thương lượng xem thế nào, dù đây cũng là chuyện cả đời cần suy nghĩ thật kỹ, đó bà tự chợ.
Loan Loan và Bách Thủ mua xong đồ hai cần thong thả khu chợ, qua hàng thịt Đàm lão nhị mới mua thịt, đột nhiên nàng thấy Vương Tiểu Thảo từ bên trong .
Vương Tiểu Thảo cũng thấy hai , lập tức tới.
“Nhị tỷ, Nhị tỷ phu, hai chợ ?”
“Đúng vậy. Muội đang gì thế?”
Sau khi thành với Ngưu Sơn, tính tình Vương Tiểu Thảo đổi nhiều.
Vương Tiểu Thảo : “Cửa hàng dùng hết thịt , tới gặp Lý sư phụ đặt một ít để sáng mai bánh bao thịt, thuận tiện mua thêm một chút về ăn, vì đợi ở đây một lúc.” Sau đó dài ngớt: “Gần đây chút thèm ăn, nó ăn thịt béo.”
Loan Loan bụng nàng nhô lên cao: “Nó á hả?”
Vương Tiểu Thảo thỏa mãn sờ sờ bụng, cảm giác đứa nhỏ trong bụng đá một cước, nàng lập tức vui mừng kêu lên: “Nhị tỷ, nó đá nè.”
Loan Loan ha hả : “Thế á, chờ lúc đứa bé chui , thấy cánh tay bắp chân nhỏ đá tới đá lui còn thú vị hơn đấy.” Nhớ tới lời nàng , hỏi: “Muội hồi nãy đợi trong một lúc lâu?”
“Dạ đúng!”