Sắc mặt Dương Phong trắng bệch, vẻ mặt  thể tin: “Tam thiếu gia,   ý gì?”
“Có ý gì?” Tạ Nhàn ha hả  một tiếng: “Ngươi  hiểu cũng  , chỉ cần   chân tướng sự tình là .”
Thấy Dương Phong  dọa sợ  nhẹ, Tạ Nhàn an ủi : “Ngươi yên tâm, chuyện  ngươi ,  , trời , đất . Nếu như    gì sớm  công bố chuyện   rồi, cần gì đợi đến lúc . Chuyện  rốt cuộc như thế nào đều  trông chờ  ngươi.”
Trong lòng Dương Phong rơi xuống đáy: “ chuyện  nghiêm trọng, lỡ như phơi bày liên lụy đến  thì ?”
“Ngươi yên tâm, nhi tử thôn trưởng    thể   loại chuyện  ? Nói  cũng  ai tin  ?”
Liên tiếp mấy ngày tinh thần Dương Phong đều hoảng hốt,  thế nào cũng nghĩ  thông  Tạ Nhàn tra  chuyện .
Bách Thủ   nữa  thăng  đốc công,    đốc công  giống với quản lý bãi than. Đây là chuyện quản cả khu mỏ.
Dư chưởng quỹ tự  đến mỏ tuyên bố: “… Nhị thiếu gia  Dương Bách Thủ    việc tận lực,  trung thành, một lòng suy nghĩ vì khu mỏ,  việc chính trực. Người như  mỏ chúng  cần trọng dụng… Sau     việc  thể trực tiếp tìm Dương Bách Thủ, Dương đốc công  báo cho Lưu quản sự… Vì  chúng   chọn  quản sự, đốc công? Bởi vì     việc cho Tạ gia, giảm bớt trọng trách cho Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia… Hi vọng    thể đồng tâm hiệp lực    việc trong mỏ. Làm , cuối năm Nhị thiếu gia tới sẽ  trọng thưởng…”
Những thợ đào mỏ   kích động  thôi. Tạ Dật ban bố quy định   tạo cho những thợ đào mỏ lợi ích thực thế cực kì.
Trong lòng Tạ Nhàn giận đến nghiến răng. Cái gì gọi là giảm bớt trọng trách cho Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia? Ý  rõ ràng chính là   mỏ  chuyện  cần báo lên cho . Hôm nay Dư chưởng quỹ còn chọn lúc  tới mỏ mà tuyên bố,  trò  mặt  , thẳng thừng đánh  mặt .
Lúc   ai màng đến Tạ Nhàn  sắc mặt gì, rối rít cao hứng nghị luận.
“Thế thì  quá, Nhị thiếu gia  chỉ cần cố gắng  chúng  ai cũng  cơ hội  đốc công, quản sự.”
“ , đốc công, quản sự cũng ! Không cần  việc chân tay, bạc mỗi tháng cũng  ít.”
“Đúng, Dương   chính là ví dụ. Hắn là  ,   chúng   việc  thể trực tiếp  tìm .”
Cũng    đồng ý với .
“Các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm! Không thấy sắc mặt Tam thiếu gia đang  khó coi ? Ta xem chức đốc công  Dương Bách Thủ cũng   nổi bao lâu .”
“Ờ, đúng ha,   đó. Đắc tội Tam thiếu gia,   đội phó đội tuần tra  bao lâu   cách chức.”
Lập tức   kháng nghị: “Ta xem Nhị thiếu gia   chuyện ngay thẳng,  giống Tam thiếu gia vô tình như . Các ngươi đoán chuyện nhà họ Diêm     là chủ ý của Tam thiếu gia  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-412-den-nho-cay-1.html.]
“Ơ, lời  cũng  vẻ đúng.” Có  phụ họa: “Rõ ràng khi đó Lưu quản sự  Tam thiếu gia thương cảm công nhân, nên ban chút ngân lượng cho gia đình họ.”
“Ừa, đúng đó. Rõ ràng đó là chủ ý của Tam thiếu gia, giờ   vấy lên đầu Nhị thiếu gia, các ngươi coi đó là loại  gì chứ.”
“Nhỏ giọng một chút, nếu   thấy ngươi   lột da cũng  giáo huấn cho bây giờ.”
Trong tiếng nghị luận rào rào thỉnh thoảng còn xen lẫn giọng bất mãn.
Mặt Tạ Nhàn xám xịt.
Không ngờ nhị ca chẳng hề  một lời  cho  một vố, giờ các mối quan hệ vất vả lắm  mới tạo dựng  đang  nguy cơ  mấy câu  đó đạp đổ. Tạ Nhàn nắm chặt nắm tay, lạnh lùng liếc  Bách Thủ, mang theo gã sai vặt xoay  rời khỏi mỏ.
Từ đó về , quả nhiên  chuyện gì   đều đến tìm Bách Thủ. Ví như nhà ai     bệnh,  xin phép nghỉ một ngày,  là bản  gặp  vấn đề gì khó khăn  tìm Bách Thủ giúp. Nhất thời   quên bén  mất Tạ Tam thiếu gia  khỏi suy nghĩ.
Tạ Nhàn giận điên .
Có câu   đen đủi, đến uống nước cũng sẽ  nghẹn.
Ở Dương gia, đầu tiên là Dương Tuấn Kỳ thi rớt,   trong thôn  nhạo,  đó còn  hoãn  ngày cưới, giờ  đến phiên Dương Nghĩa Thiên xui xẻo.
Hôm đấy vốn  đến giờ ông   việc xong về nhà, đột nhiên nhớ tới còn  việc  giao nộp,  trở về công trường,  may thế nào  đến bãi than  ngã nhào, cú ngã   nhẹ chút nào, ngay lập tức ảnh hưởng đến xương cốt.
Sau khi  đưa về nhà,  Tuấn Kỳ  dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, cuống quít  mời đại phu,   là té đến mức gãy chân. Mẹ Tuấn Kỳ lập tức liền gào thét  òa lên. Dương Nghĩa Thiên là chủ gia đình, cũng là trụ cột chống đỡ cho cả nhà, ông ngã đến mức gãy chân,   lấy gì mà sống đây?
Hướng về phía đại phu  quỳ lạy  van nài, xin ông  nhất định  trị lành chân Dương Nghĩa Thiên.
“… Nghỉ ngơi thật    còn  thể   , nếu  sẽ tàn phế.”
Mẹ Tuấn Kỳ  xong liền choáng váng, đến cả Dương Nghĩa Thiên cũng ngơ ngẩn.
Chẳng qua chỉ ngã một cái,    tàn phế ?
Để cho  Dương gia thương tâm là Dương Nghĩa Thiên ngã gãy chân,  trong thôn đều  do Dương Nghĩa Thiên  việc  mỏ nên mới ngã gãy chân,  của mỏ thế nào cũng   chút bồi thường. Ai   khi  Tuấn Kỳ đến, mỏ   Dương Nghĩa Thiên  hết giờ , hơn nữa còn là do bản  ông     cẩn thận mới ngã xuống,    việc, cho nên mỏ  chịu bất cứ trách nhiệm nào. Càng đáng giận hơn là mỏ lấy chuyện Dương Nghĩa Thiên  thương  thể tiếp tục  việc  lý do, bảo là  chậm trễ công việc trong mỏ, trực tiếp sa thải Dương Nghĩa Thiên.