Mẹ Tuấn Kỳ  phục,  tìm Lưu quản sự. Lưu quản sự cũng bó tay, bất đắc dĩ : “Ta cũng chỉ  việc theo sai bảo, ngươi đừng  khó .”
Sau đó bà liền tìm đến Tạ Nhàn. Tạ Nhàn cũng  thèm gặp bà. Gã sai vặt kề cận bên cạnh ngăn bà  , nghiêm mặt : “Mỗi ngày Tam thiếu gia đều bận rộn  nhiều chuyện,    thời giờ quản chuyện nhỏ  của ngươi. Vả , mỏ chỉ coi trọng  hữu dụng,  nuôi  ở .”
Mẹ Tuấn Kỳ giận đến thiếu chút nữa phun  một búng máu. Thì  lúc Diêm gia gặp chuyện  may, Diêm Sơn  ầm ĩ  mỏ,  mỏ   lương tâm, vong ân phụ nghĩa. Lúc  bà còn ở nhà chê   ; bây giờ đến lượt  mới   trong đó  bao nhiêu oán hận và  cam lòng.
Không  công lý, điều trị chân cho Dương Nghĩa Thiên còn tốn  ít bạc,  Tuấn Kỳ  sướt mướt gửi thư  thư viện gọi Dương Tuấn Kỳ về.
Dương Tuấn Kỳ  thể  năng lực gì,  cạnh cửa sinh hờn dỗi,  trong đầu linh quang chợt lóe,  chủ ý, vội vàng hấp tấp   ngoài.
Mẹ Tuấn Kỳ vội vàng kéo  : “Tuấn Kỳ ơi, con   ? Con  thể xúc động  !” Bà chỉ  một đứa con trai như , nếu mà Dương Tuấn Kỳ  xảy  chuyện gì, dứt khoát bà cứ tìm dây thừng treo cổ phứt cho .
Dương Tuấn Kỳ trấn an bà: “Mẹ,  đừng lo lắng. Con tự  chừng mực mà! Con   cách lấy  công đạo cho cha .”
Mẹ Tuấn Kỳ hai mắt tỏa sáng, vội vàng lôi kéo  hỏi: “Con trai, thật ? Con  biện pháp gì?”
Dương Tuấn Kỳ đỡ    xuống ghế, : “Không  Tam thiếu gia   quản chuyện  ư,  chúng  tìm Nhị thiếu gia. Dù  thế nào   mỏ đều   theo Nhị thiếu gia. Hơn nữa,    cũng  Nhị thiếu gia là con trai trưởng Tạ gia ? Nhị thiếu gia  chuyện Tam thiếu gia  thể   ?”
Mẹ Tuấn Kỳ   quả nhiên tươi  đầy mặt, chắp tay  ngực, may mắn : “Đúng ha đúng ha. Sao  hồ đồ thế , ngày nào cũng nhắc chuyện , đến lúc quan trọng  quên mất! Tam thiếu gia chắc chắn   Nhị thiếu gia, may mà con  thông minh nghĩ tới chuyện .” Đảo mắt bà  nhíu mày: “ Nhị thiếu gia   ở mỏ,   tìm   đây? Mà chúng   tìm ,  sẽ giúp chúng  ?”
“Con  Nhị thiếu gia  ở mỏ, nhưng    tìm  .” Dương Tuấn Kỳ  .
Mẹ Tuấn Kỳ kéo  vội vàng hỏi: “Vậy con định tìm ai giúp?”
Dương Tuấn Kỳ chần chờ , : “Mẹ, chuyện   đừng để ý. Mẹ cứ ở nhà chăm sóc cha thật  là  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-413-den-nho-cay-2.html.]
Mẹ Tuấn Kỳ còn  chút  yên lòng, lôi kéo  hỏi cho rõ ràng. Dương Tuấn Kỳ   cũng   cho bà , chỉ  tự   cách. Sau  Tuấn Kỳ nghĩ đến chuyện gì, nghi ngờ hỏi: “Không  con định tìm hai vợ chồng cách vách  chứ?”
Dương Tuấn Kỳ đúng là  ý nghĩ . Trong thôn chỉ  Loan Loan và Bách Thủ  quan hệ  với Tạ Dật. Loan Loan  chỉ giúp Tạ gia  đồ khô, mà lúc  Tạ Dật  đến liền trực tiếp thăng Bách Thủ  đốc công. Nhờ bọn họ hỗ trợ  giúp  mặt Tạ Dật mới  thể  bồi thường. Mỏ mới  thể cho công đạo.
Nhìn lên vẻ mặt Dương Tuấn Kỳ,  Tuấn Kỳ liền hiểu, lập tức nổi cáu: “Không , con tìm ai cũng    tìm bọn chúng.”
Dương Tuấn Kỳ ngạc nhiên,    cha    và Loan Loan cãi  mấy ,  thể hòa hợp với hai vợ chồng Loan Loan,  ngờ bà chán ghét hai  Loan Loan như thế.
Khuyên bà: “Mẹ, thật  thì đường ca và đường tẩu  dễ  chuyện…”
“Im miệng.” Mẹ Tuấn Kỳ trừng mắt: “Cái gì đường ca đường tẩu? Nhà chúng  xảy  chuyện      chê  đến thế nào, con còn chạy đến cửa cầu  . Không  tới xem sắc mặt   ?”
Dương Tuấn Kỳ  chút  hiểu: “Sao  bảo đến cửa xem sắc mặt chứ? Vả  đường ca đường tẩu cũng   là  như , con từng tiếp xúc với họ nên  mà! Mẹ đừng vì những chuyện cỏn con mà ghi nhớ trong lòng. Đều là  một thôn, còn là  thích nữa,  khó khăn thể nào họ cũng sẽ   ngơ .”
Mẹ Tuấn Kỳ  gì cũng  chịu, lau nước mắt tố khổ: “Kể từ khi con thi rớt, chúng   thành chuyện  cho  trong thôn một thời gian dài. Dù nhà bọn chúng  như ,  mặt   gì, nhưng thật  thì  lưng   chê   bao nhiêu . Đặc biệt là cái con Vương Loan Loan  cứ luôn bới móc … Cha con  thương, nếu chúng nó còn nhớ tới  thích   đến thăm nổi một ? Vậy mà con còn chạy đến cửa cầu  ,   chừng đến lúc đó chuyện  thành, còn  chúng nhục nhã cho một phen.”
Chính bản  Dương Tuấn Kỳ cũng cảm thấy đôi khi   cũng  cố tình gây sự. Trước     tìm nhà Loan Loan gây chuyện, chuyện   cũng . Ngay cả  cũng  chào đón  , dựa  cái gì    tới thăm cha . Hơn nữa  và Bách Thủ từng  lui tới,  Bách Thủ và Loan Loan cũng   là hạng tiểu nhân thích a dua nịnh nọt, cũng    thích bỏ đá xuống giếng.
“Nếu như  tìm họ,    xem tìm ai bây giờ?”
Mẹ Tuấn Kỳ nghẹn lời, bà cũng  . Hiện giờ bà đang hoang mang lo sợ! Mấy ngày  bà còn nở mày nở mặt ở trong thôn, mỗi  thấy bà đều chào hỏi .  kể từ khi Dương Tuấn Kỳ thi rớt hết thảy đều  đổi. Đầu tiên là Đàm gia kéo dài hôn kỳ, hiện Dương Nghĩa Thiên  té gãy chân, hơn nữa còn  sa thải. Làm cho bà  cách nào tiếp nhận nổi là chân Dương Nghĩa Thiên  thể  phế ,  cách khác ông   thể sẽ trở thành  què, nửa đời   chống gậy mà .
Ông trời   thể như ? Cho tới bây giờ bà cũng  ngờ  trong nhà sẽ biến thành thế !
Nghĩ tới đây,  Tuấn Kỳ thương tâm đến mức   thật lớn!
Thế mà Dương Tuấn Kỳ vẫn còn  đến nhà Loan Loan.