Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 427: Phiên ngoại về Lai Sinh (1)
Cập nhật lúc: 2025-04-30 09:16:55
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau một trận mưa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, nước mưa đọng các cánh hoa tươi càng thêm kiều diễm. Lá cây ẩm ướt hóa xanh tươi. Những chú chim hân hoan bay lượn trong rừng, nhẹ nhàng tung cánh ánh nắng ban mai ấm áp. Bầu trời một mảnh xanh thẫm, từng đám mây trắng xếp chồng lên tạo thành một bức tranh mắt.
Trên con đường lớn trong Dương gia thôn, mấy ảnh nho nhỏ đang vui vẻ chạy tung tăng. Đi đầu là một nam hài quần áo màu tím, đầu tóc gọn gàng buộc ở gáy, đeo một chiếc túi bằng vải mịn xanh biếc, một mặt là hình con cừu thêu theo kiểu chữ thập, mặt khác là mấy đoá hoa nhỏ. Tiểu tử dương dương tự đắc khoác túi sách ở , còn ý để mặt hình con cừu ở phía . Mấy bạn nhỏ vây ở xung quanh, tò mò cái gọi là túi sách mà cu đang đeo .
“Hán Nhi, túi sách của ca đựng cái gì bên trong ?” Cát Căn nhỏ tuổi hơn Dương Ngọc Hán, mở to hai mắt túi sách của cu , tò mò hỏi.
Dương Ngọc Hán đắc ý giơ túi sách lên: “Gọi là túi sách, đương nhiên đựng sách . Mẹ , đến trường học thể túi sách chứ?” Sau đó chủ động mở túi cho mấy đứa nhỏ , bên trong là một quyển Tam Tự kinh, còn một quyển tập nhỏ do Loan Loan làm, giúp con trai dễ dàng luyện chữ. Sau đó còn một cái hộp dài, từ một bên thể thấy hộp khắc hình cây trúc, ánh mắt bọn nhỏ lập tức chiếc hộp hấp dẫn.
Trong bọn nhỏ, Đại Bảo và Tiểu Bảo là lớn tuổi nhất. Đại Bảo chỉ cái hộp, hỏi: “Đây là gì ?”
Dương Ngọc Hán cẩn thận lấy chiếc hộp , xổm xuống, tìm một chỗ sạch sẽ đặt hộp lên. Mấy đứa nhỏ khác cũng xổm xuống theo. Chiếc hộp là do Loan Loan nhờ Tạ Dật tìm giúp, dựa theo kiểu dáng của hộp bút ở hiện đại. Dáng dài, phía khắc mấy hình chim thú đơn giản, mở , bên trong dùng vải bố để lót, thả hai cây bút . Trên mặt hộp in nhiều hình hoa cỏ chim muông mắt như hộp bút ở hiện đại, cho nên chỉ thể nhờ sư phụ điêu khắc khắc một ít hình chim con be bé. Thợ điêu khắc mà Tạ Dật mời đương nhiên là thợ nhất, nên hình mấy con chim nhỏ sống động, vẻ như bay ngoài. Hơn nữa, còn dùng bút lông để vẽ viền xung quanh chim nhỏ, càng tăng thêm vẻ sinh động.
Ánh mắt bọn nhỏ càng mở lớn hơn.
Tiểu Bảo hâm mộ hộp bút của cu , đó với Đại Bảo: “Ca ca, cũng một chiếc như .”
Đại Bảo bập môi: “Ta cũng ! cha chúng sẽ !”
“Vậy bây giờ?” Tiểu Bảo bĩu môi.
Không đợi hai đứa nhỏ thương lượng kết quả, Cát Căn lôi kéo Dương Ngọc Hán van nài: “Hán Nhi ca ca, cái hộp của thật , thể cho một cái , cũng một cái để đựng bút.”
Dương Ngọc Hán nhíu mày, vui sửa : “Đây là hộp bút. Không hộp bình thường. Đệ đừng thấy cái hộp đơn giản, còn thể thiết kế nhiều cái hộp hơn thế nữa á.”
Cát Căn gật đầu như giã tỏi: “Đệ , . Đệ Loan Loan thẩm cái gì cũng thể . Hì hì, sai , nó là hộp bút. Vậy bây giờ thể cho một cái ?”
Vừa mới dứt lời, Cát Căn đẩy , Tiểu Bảo chống nạnh chằm chằm bé : “Hán Nhi cho cũng là cho bọn , cho ngươi ?”
“ đó!” Hai quả nhiên là cùng một trận tuyến, Đại Bảo cũng chằm chằm Cát Căn, : “Hán Nhi với chúng hơn, việc gì cho ngươi ?”
Cát Căn quẹt cái miệng nhỏ nhắn, Tiểu Bảo to khoẻ hơn bé, Đại Bảo cao hơn một cái đầu, bỗng oà lên , ấm ức : “Sao các ca ca đánh , tự dưng đánh ?”
“Ai đánh ngươi, ngươi dám vu khống bọn ?”
“ thế, ngươi dám vu khống bọn ?”
Bạn nhỏ Dương Ngọc Hán đưa tay đỡ trán, nhịn lớn tiếng : “Đừng cãi nữa!” Sau đó nghiêm cái mặt nhỏ nhắn mấy đứa: “Nhà chỉ một chiếc như , nếu nhờ tiếp, nhất định sẽ bảo thêm mấy chiếc. Cho nên, các ngươi cãi nữa.”
Đại Bảo Tiểu Bảo liên tục cám ơn, đó còn trợn mắt Cát Căn. Trên đường trở về, hai đứa một trái một kéo Dương Ngọc Hán giữa, cho Cát Căn đến gần Dương Ngọc Hán. Đến chỗ rẽ trong thôn, hai đứa vui vẻ vẫy tay tạm biệt Dương Ngọc Hán, khi còn đưa ngón tay móc ngoéo: “Đệ đồng ý thì quên đấy!”
“Biết , sẽ quên.”
Nhận bảo đảm, lúc hai đứa mới yên tâm về nhà.
Đợi đến khi hai đứa xa, mặt Cát Căn mới lộ vẻ tươi , tới bên cạnh Dương Ngọc Hán, : “Hán Nhi ca ca, cám ơn nhé. Nếu Đại Bảo đánh.”
Dương Ngọc Hán thở dài, ngón tay chỉ chỉ trán bé , vẻ lớn : “Ta thế nào với đây, rõ đánh Đại Bảo mà vẫn dám mạnh miệng với . Đại Bảo lớn tuổi nhất, chúng lời . Lần còn như nữa, sẽ giúp .”
Cát Căn trưng vẻ mặt ấm ức: “ bọn Tiểu Bảo bắt nạt .” Sau đó hai mắt sáng ngời: “Hán Nhi ca ca, sẽ .”
Dương Ngọc Hán cau mày, : “Đi theo á, nhưng hầu.” Sau đó uốn nắn cu : “Chẳng trách luôn đánh, gọi là Đại Bảo và Tiểu Bảo ca ca.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-427-phien-ngoai-ve-lai-sinh-1.html.]
Tự động bỏ qua câu , Cát Căn ghi nhớ câu trong lòng, hai mắt sáng lấp lánh, lớn tiếng : “Hán Nhi ca ca, sẽ là hầu của .”
Dương Ngọc Hán bước sân, lưng về phía bé khoát khoát tay, tiểu tử cho rằng động tác là đồng ý. Nghĩ đến bản chỗ dựa, Cát Căn vui vẻ nhảy chân sáo về nhà.
Dương Ngọc Hán nhà, Loan Loan và Mạch Thảo đang giặt quần áo. Sau mấy ngày mưa rốt cuộc mặt trời, chăn trong nhà đều mốc meo , từ sớm hai bỏ chăn đem giặt. Dương Ngọc Hán tới bên cạnh Loan Loan, ngoan ngoãn : “Mẹ, con về ạ.” Sau đó mỉm chào Mạch Thảo: “Mạch Thảo thẩm.”
Mạch Thảo đáp bằng một nụ dịu dàng.
Lai Sinh đang phơi nắng ngoài hiên, liền mỉm , : “Tiểu tử cháu đangngoại diện dĩ tiểu mại lão?”
Dương Ngọc Hán nhíu mày, lập tức cũng hì hì : “Ồ, tiểu thúc thúc, giờ thúc còn dùng thành ngữ nữa ?”
Lai Sinh lập tức đỏ mặt, nghẹn họng trợn mắt với bé.
Dương Ngọc Hán lập tức dấu đầu hàng: “Thôi , cháu tranh giành với thúc, đến tối thúc đến chỉnh cháu.”
Hài tử trong thôn đều thích chơi cùng Hán Nhi, nếu đứa nào sai chuyện, cu bày dáng vẻ lớn lý lẽ với . Mỗi Lai Sinh thấy, Lai Sinh đều giễu cợt bé, nhưng mở miệng Hán Nhi giễu cợt , đợi đến ban đêm Lai Sinh khôi phục bình thường, nghĩ đến chuyện ban ngày mặt mũi mất sạch đến thiếu chút nữa gặp , thế là mỗi ngày một lớn một nhỏ cùng ồn ào. Ở trong mắt mấy Loan Loan, Lai Sinh như cũng , nhưng bản ban đêm là bình thường , cũng hổ, cho nên, mỗi , đến tối sẽ ôm Hán Nhi trừng trị một trận. Cu sợ nhất là nhột, cho nên mỗi đều Lai Sinh cù đến cầu xin tha mới thôi.
Loan Loan và Mạch Thảo ở bên cạnh thì mỉm , đó Loan Loan khe khẽ thở dài, : “Chữa trị hơn một năm , vẫn như , lúc tỉnh lúc mê.”
Mạch Thảo Lai Sinh một cái, trong mắt vẻ thất vọng như Loan Loan, mà là một loại hy vọng kiên định, nàng dấu tay với Loan Loan: Lai Sinh như bây giờ khá hơn. Mặc dù khôi phục như cũ, nhưng thỉnh thoảng ban ngày cũng tỉnh táo mấy , tin nhất định sẽ lên.
Vào một ngày của năm , Tạ Dật đột nhiên mang theo một ông lão ngoài lục tuần đến, xưng là cao y thế ngoại đến tìm Loan Loan.
Bệnh của Lai Sinh bọn họ còn ôm nhiều hy vọng, nhưng là cao y thế ngoại, trong lòng Loan Loan vẫn dấy lên một tia hy vọng, bởi vì vị cao y dùng phương pháp trị liệu là châm cứu.
Châm cứu hiếm gặp, thể thấy là vị cao y chỗ hơn , trong lòng Loan Loan vô cùng kích động, cung kính vái vị cao y một cái, hỏi: “Xin hỏi cao tính đại danh là gì?”
Không đợi cao y trả lời, Tạ Dật bên cạnh ha hả : “Vị chính là vị thần y danh chấn Thiên triều, thể cứu c.h.ế.t thành sống, Hoa Tha .”
Loan Loan ngơ ngẩn hồi lâu, kích động thiếu chút nữa chạy đến bắt tay cao y , vô cùng sùng kính : “Ngài là Hoa Đà?”
“Hoa Tha.” Cao y sửa .
Loan Loan lộ vẻ mặt sụp đổ, liệu là hàng giả ?
Y thuật liệu đáng tin ?
Sau trải qua chữa trị của Hoa Tha , lúc đầu là mỗi ngày châm cứu một . Một tháng , đổi thành ba ngày một . Hai tháng , bảy ngày một . Ba tháng , nửa tháng một . Một năm , ba tháng một . Lần Tha gần ba tháng, tính ngày tháng, lẽ mấy ngày nữa sẽ về.
Lai Sinh chữa trị gần một năm, nhưng vẫn trị khỏi , trừ ban ngày thỉnh thoảng lúc tỉnh táo , lúc khác vẫn là dáng vẻ của đứa trẻ. Giờ Loan Loan còn ôm hy vọng gì.
Loan Loan và Bách Thủ từng nhờ mai cho Lai Sinh, nhưng nhà nào nguyện ý. Mặc dù Loan Loan và Bách Thủ đối với Lai Sinh , nếu gả tới đây, cuộc sống hai vợ chồng sẽ lo lắng. nào nguyện ý chung sống cả đời với một kẻ ngốc? Còn nữa, chuyện Lai Sinh ban đêm tỉnh táo ngoài vẫn .
Hiện tại hai còn nóng vội chuyện nữa, Bách Thủ quyết định bọn họ sẽ nuôi Lai Sinh cả đời, đến lúc và Loan Loan c.h.ế.t già rồi, thì vẫn còn Hán Nhi nữa.
Mà Mạch Thảo đến nhà bọn họ cũng mấy năm, lúc đầu cũng tới mối. Không là đám nào thích hợp, chỉ là Mạch Thảo , bằng cũng là khác thích mà miễn cưỡng đồng ý, cũng chuyện nàng, nhưng yêu cầu nàng . Đừng là Mạch Thảo , Bách Thủ và Loan Loan cũng đồng ý. Mấy năm như , Mạch Thảo vẫn tìm bến đỗ.
Sau một , bà mối Vương trong thôn đùa với Loan Loan: “Mặc dù Lai Sinh nhà các cô đầu óc minh mẫn, nhưng thể thấy đứa nhỏ tâm tính thiện lương, hiếu thuận nữa. Các cô tìm vợ cho nhiều năm như , theo thấy , nếu Mạch Thảo tìm nhà chồng, Lai Sinh tìm vợ, gả Mạch Thảo cho Lai Sinh ? Nhất cử lưỡng tiện, các cô vẫn là một nhà.”
Loan Loan cảm thấy cách cũng thể, nhưng nàng như liệu quá thiệt thòi cho Mạch Thảo . Sau đó khéo léo chuyện với nàng , ngoài dự liệu của nàng, Mạch Thảo tỏ ý tất cả do nàng và Bách Thủ chủ.