Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 58: Cùng nhau làm

Cập nhật lúc: 2024-09-05 15:37:23
Lượt xem: 384

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghỉ ngơi ở nhà hai ba ngày, Loan Loan cảm thấy thể khôi phục như cũ , tinh thần cũng khá hơn nhiều. Nàng bắt đầu việc nọ việc , nhưng Bách Thủ vẫn cho nàng bán bánh cùng, sợ nàng mệt nên bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi.

Ban ngày Bách Thủ chợ, nàng ở nhà nấu cơm nước, cho gà và lợn ăn xong thì lên giường . Vì trời lạnh nàng khỏi cửa lắm nhưng đến thăm nàng.

Mẹ Thạch Đầu thấy cửa nhà chính đóng thì nghĩ trong nhà ai, gọi hai tiếng mới thấy Loan Loan từ trong nhà . Nàng mời Thạch Đầu trong phòng, dù cùng là nữ nhân với chẳng câu nệ, thấy nàng mới ngủ dậy, Thạch Đầu đưa đồ cho nàng.

“Của nhà , tìm cái gì đựng !”

Loan Loan mở thì thấy là củ cải muối, kinh ngạc : “Tẩu ?”

!” Mẹ Thạch Đầu , : “Tay nghề của ngon như , chỉ thể mời nếm thử món củ cải muối mới thôi.”

“Xem tẩu gì kìa! Ta thích ăn thứ lắm, khi còn nhỏ thường ăn với cơm lắm…” Nàng một nửa thì ngừng Thạch Đầu , thấy nàng đang thì mời xuống.

Thật đó là khi nàng ở hiện đại, ngày còn bé mỗi khi về quê sẽ ăn món củ cải muối do nhà tự thế , thêm chút bột ngọt trộn lẫn sa tế, ngờ ăn với cơm ngon như thế!

Mẹ Thạch Đầu cho rằng nàng đến chuyện khi còn ở nhà đẻ, liền : “Nếu thích mà ăn thấy ngon, hết mang đến nữa.”

“Cám ơn tẩu nhiều.”

Hai mấy câu nữa Thạch Đầu dậy về. Loan Loan giữ nàng : “Ngồi thêm một lúc nữa ! Chúng trò chuyện một lúc, bây giờ cách buổi trưa còn sớm mà, ngoài ruộng chẳng việc gì.”

Mẹ Thạch Đầu đồng ý xuống tiếp: “Sáng nay, đại bá Thạch Đầu sẽ về đây, định về nhà xem một chút.”

“Ủa, đại bá Thạch Đầu trở về hả, thấy buổi trưa nay tẩu bận rộn !” Loan Loan .

Ai ngờ Thạch Đầu bĩu môi: “Ta mới nấu cơm , ăn thì tự mà nấu.”

Loan Loan kinh ngạc.

Mẹ Thạch Đầu thở dài giải thích: “Quan hệ giữa hai chúng như , cũng dối , thích đại ca đại tẩu chút nào cả…” Loan Loan ” ở đây là chỉ Dương Khai Thạch.

“… Muội xem, cả nhà bọn họ đến trấn ăn, nhà cũng mua , còn nhiều tiền hơn cả nhà chúng , nhưng mà bình thường rõ là keo biệt! Chuyện ở riêng năm đó đến nữa, Khai Thạch nhà chúng nghĩ đến tình nên so đo những thứ , bình thường chuyện gì đều đến giúp đỡ họ, nhưng mà đúng là chẳng gì. Làm xong xuôi chỉ một câu đuổi Khai Thạch về, ngay cả tiền công cũng cho. Nếu như chỗ nào ý liền Khai Thạch nhà chúng sai, xem đại ca nào như ? Năm nay còn chúng đến giúp tiếp? Đừng mơ!”

Cả nhà Dương Phong ăn ở chợ, mỗi khi đến cuối năm ăn đến những chỗ khác nhập hàng về, lợi tiện chọn những thứ cần thiết, kiếm đươc một khi sang cửa ải cuối năm. Kể từ mấy năm Dương Phong ăn nghĩ đến cả tháng đều bận rộn chịu nổi, thuê dễ, vì mỗi Dương Phong đều trở về nhờ Dương Khai Thạch chợ giúp đỡ.

Mà chuyện trong nhà Dương Khai Thạch cũng nhiều. Mẹ Thạch Đầu chăm sóc con cái bận việc nhà nhưng chẳng bao nhiêu, vì những chuyện khác đều đổ Dương Khai Thạch. Đồng thời, hai vợ chồng còn giúp đỡ hai lão nhân. Tuy năm mới ở nông thôn nhiều chuyện lắm nhưng lúc sẽ bắt đầu bán lợn… việc hàng ngày ít.

Hai năm , Dương Khai Thạch còn giúp đỡ miễn phí, kết quả nhận chỗ gì, đến một bữa cơm cũng chuẩn đàng hoàng cho ăn.Nếu là cũng chẳng để ý mấy thứ ngoài miệng , mấu chốt là khi trong cửa hàng , Dương Phong đều tìm Dương Khai Thạch mắng đến vuốt mặt kịp một trận.

Mới đầu còn chịu đựng, đó dứt khoát nữa.

Năm thứ ba, khi Dương Phong đến Dương Khai Thạch giúp một tháng bận rộn sẽ trả cho tiền công. Hai lão nhân bình thường tiết kiệm dám bỏ tiền mua thứ gì, đến lúc đó sẽ mua thức ăn ngon đưa Dương Khai Thạch mang về cho hai lão nhân.

Hai đều là con trai trong nhà, bà nội Thạch Đầu cũng bảo Dương Khai Thạch giúp đỡ, chuyện trong nhà bà sẽ giúp đỡ coi sóc Linh Tử và Thạch Đầu cho.

Dương Khai Thạch như , kết quả cho đến hết năm cũng thấy Dương Phong đến chuyện tiền công, chỉ đưa cho Dương Khai Thạch hai miếng thịt, là một miếng để mang về cho cả nhà ăn, một miếng khác đưa cho hai lão nhân.

Dương Khai Thạch giận nhịn , tiền công của coi như xong , ngay cả những đồ hứa hẹn mua cho hai lão nhân cũng chẳng .

Tuy trong lòng Linh Tử thoải mái nhưng vẫn khuyên Dương Khai Thạch nghĩ thoáng chút. Không ngờ hai năm nhờ thì vẫn đến,vẫn trả tiền công. Năm ngoái Dương Phong còn với Dương Khai Thạch: “Tiền công cứ để ở chỗ đại ca , nhà đến trấn ở, đại ca sẽ giúp mua cái nhà lớn một chút.”

Lúc Dương Khai Thạch liền lạnh tâm mặt bỏ một nước.

Cả nhà bọn họ đều ruộng, từng ăn gì, đến trấn gì? Uống gió Tây Bắc chắc?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-58-cung-nhau-lam.html.]

Đây đúng là lấy cớ quỵt nợ mà!

Chuyện mâu thuẫn giữa hai tựa như chuyện chồng nàng dâu hợp , thời đại nào chẳng !

Loan Loan nhớ tới tình cảnh lúc nàng đến nhà Thạch Đầu bán măng, nàng liền an ủi Thạch Đầu: “Đừng trong nhà, ngay cả răng răng còn lúc cắn mà. Tẩu tự giận dỗi chẳng đáng , nếu thì tìm lý do thích hợp nữa là .”

“Ngoài mặt cha Khai Thạch gì nhưng trong lòng nhất định hai đứa con trai của mâu thuẫn, nếu đồng ý cũng thể giữa khuyên Khai Thạch .”

, Dương Khai Thạch và Dương Phong ầm ĩ với thì cũng là quan hệ huyết thống. Cho dù Dương Phong đối xử với hai lão nhân thì đó cũng là con của họ. Linh Tử là vợ thể xui chồng mâu thuẫn với đại ca , chỉ hai lão nhân ghét nàng mà còn thể ăn mắng. nàng Dương Khai Thạch , chỉ khi nào trong nhà bận tối mày tối mặt mới khiến Dương Khai Thạch cách nào .

Dương gia thì thể chuyện gì? Mấy năm chẳng dọn riêng ?

Hai mắt Loan Loan tỏa sáng, liền với Thạch Đầu: “Sắp đến cuối năm , và Bách Thủ nuôi hai con lợn, chúng tính qua ít ngày nữa sẽ thịt hai con lợn . Sau đó chế thành thịt khô đem bán, giá tiền cao hơn thịt lợn tươi nhiều. Có điều sẽ tốn chút thời gian, cực khổ hơn một chút.”

Mẹ Thạch Đầu xong hai mắt sáng lên: “Hay! Càng tốn thời gian càng , như cha Thạch Đầu sẽ còn thừa thời gian nữa! mà, thịt khô là cái gì ?”

Loan Loan liền tỉ mỉ cho nàng . Mẹ Thạch Đầu càng càng thấy hiếm lạ. Lần nàng từng Nguyên Bảo nhắc đến một , đó là thịt lợn rừng Bách Thủ săn , bán nhiều bạc hơn, nhưng nàng sợ đến lúc đó , nhỡ thịt khô ai mua thì bây giờ?

“Rất dễ mà. Những đại tửu lâu ở kinh thành đều bán, địa phương nhỏ bé của chúng nhất định ai ăn. mà, đại tửu lâu ở trấn đôi khi sẽ bán, đến lúc đó đến tửu lâu hỏi xem.” Thịt lợn rừng tửu lâu bán ? Nhìn thái độ sòng phẳng dứt khoát lúc mua thịt khô của Dư chưởng quỹ chắc sẽ tệ. Không giá thịt lợn bán sẽ thế nào. Đáng tiếc, từ con lợn rừng thêm con nào nữa, cần mất tiền vốn, cần cho lợn ăn mỗi ngày tự dưng tiền.

Suy nghĩ một chút, Loan Loan cảm thấy quá tham lam !

Không nghĩ đến chuyện lợn rừng nữa. Nàng kỹ càng cho Thạch Đầu . Mẹ Thạch Đầu càng lúc càng d.a.o động. Loan Loan nhiều chủ ý, nhưng mà vẫn nên trở về thương lượng với Dương Khai Thạch .

Mẹ Thạch Đầu cảm ơn nàng, vội vàng xuống núi.

Không đến hai ngày , Thạch Đầu và Nguyên Bảo tới nữa. Lúc là xế chiều, Bách Thủ ngoài cắt cỏ cho lợn.

“Chuyện thịt khô Linh Tử , hai mặt dày chung với .” Hai trong nhà chuyện, lúc Nguyên Bảo mới mở miệng .

“Được chứ!” Loan Loan mở miệng đồng ý: “Có điều, đợi hôm nào hỏi tửu lâu một câu, chờ về sẽ trả lời các tẩu.”

Con đường tiêu thụ là quan trọng nhất. Hiện giờ nàng thể tìm chỗ tiêu thụ lớn nhất chính là tửu lâu .

Lại qua hai ngày nữa, Loan Loan nhận tin chính xác từ chỗ Dư chưởng quỹ, trở về tin tức cho hai nhà . Mà Dương Khai Thạch cũng thành công lấy cớ , đắc tội Dương Phong khiến cho cha tức giận, mặc dù Dương Phong chút mất hứng nhưng hai vợ chồng Dương Khai Thạch để ý gì.

Đông Chí tháng mười một, ở hiện đại đổi lịch Dương thì chính là giữa tháng mười hai, thỉnh thoảng nàng sẽ nhớ đến cuộc sống ở hiện đại. Ở hiện đại lúc đang là lễ Giáng Sinh . Trước lễ Giáng Sinh hàng năm Loan Loan đều cùng Tả Loan Nguyệt ngoài ăn một bữa cơm thật ngon. Bạn học Tiếu mải ăn nên quá hứng thú với ngày lễ kiểu , cơ bản sẽ tham gia. mà, bây giờ , lẽ ngày nghỉ lễ bạn học Tiếu đều ở cùng tình nhân.

Đến nơi nhiều tháng, tình hình của Tả Lan Nguyệt như thế nào ? Đã ly hôn bạn học Tiếu ? Nhất định cô sẽ ngừng tự trách lỡ tay đẩy rơi xuống cầu thang. Nàng chẳng nào để nhớ ở kiếp , thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Tả Lan Nguyệt.

Lúc thế , trong lòng nàng âm thầm cảm thấy may mắn, cảm ơn ông trời cho nàng xuyên gặp một trượng phu trung hậu, hiền lành.

Sau Đông Chí Loan Loan rảnh rỗi ở nhà hơn mười ngày đến Tiểu Hàn. Tháng mười hai đến liền bắt đầu thịt khô.

Hai con lợn trong nhà lúc mua khá lớn, bình thường ngoại trừ cỏ cho lợn , thỉnh thoảng Bách Thủ sẽ đến tửu lâu lấy ít cơm thừa canh cặn về cho nên chúng lớn nhanh. Sau mấy tháng chúng nặng một trăm bốn mươi cân.

Kiếp , nàng thấy ở quê nhà bán lợn cũng nặng tầm , nếu thì nặng hơn một chút. So với lợn núi khá mập , ít cũng một trăm tám mươi cân, thì hai trăm cân.

Có điều đến cuối năm chẳng cách nào khác.

Cha Nguyên Bảo và cha Thạch Đầu sáng sớm mai sẽ đến giúp mổ lợn. Mẹ Nguyên Bảo và Thạch Đầu việc nhà xong cũng tới. Lai Sinh cảm thấy cực kỳ thú vị chạy tới chạy lui lưng mấy .

Mấy đứa trẻ Nguyên Bảo, Thạch Đầu chạy loạn trong sân là náo nhiệt.

Như thường lệ, dựng thớt tàn cây, cha Nguyên Bảo cầm d.a.o cắt hai cái đầu lợn , đó dùng nước nóng lông, mổ bụng. Theo thường khi, Loan Loan vẫn giữ tiết lợn , còn gan lợn, lòng lợn.

Loading...